Chương 43: Trao Thưởng Giả Hình – Khởi Mở Huyền Pháp

Trên đỉnh Tụ Linh Đài, sương mù vẫn lặng lẽ vấn vít như tơ trời, len lỏi qua từng đài sen đá, từng cột ngọc uốn cong khắc phù văn cổ.

Phía dưới, Ngũ Hành Điện trầm mặc như cổ mộ ngàn năm. Bên trong đại điện, ánh sáng linh thạch dịu dàng soi lên mặt bàn tử đàn, nơi bốn đạo bào nhân vật đang ngồi trầm tư đối diện.

Họ là bốn trụ cột của Lạc Minh Cốc, đều mang tu vi Kết Đan kỳ, mỗi người thủ một đạo, canh một đường, giữ cho môn phái không nghiêng đổ giữa bát hoang.

Lộc Đan Quân – chủ viện Khí Linh, tu luyện Dưỡng Mạch Đạo, tinh thông luyện đan và trị thương.

Thạch Vô Dung – trưởng tọa Võ Hành Đường, nắm hình luật, bảo hộ môn quy, tu vi Kết Đan hậu kỳ, ánh mắt sắc như đao.

Mộc Diên – chủ Thiên Mộc Phủ, gốc tu từ mộc linh cổ đạo, tâm tính trầm ổn, giỏi thủ thắng công.

Tề Thanh Cảnh – tu sĩ bạch phát, ít nói, nổi danh với Hàn Kiếm Lục Hợp, từng một chiêu cắt ngang trận pháp Ngũ Quỷ năm xưa.

Sau lưng họ, một người áo xám tóc trắng một nửa đang yên lặng đứng chắp tay, chính là Hạc Vân Tử – vị giám khảo toàn bộ các vòng đấu. Tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng ánh mắt lại thâm trầm lạ thường, như đã thấy rất nhiều sinh tử hưng suy.

**

Thời khắc được định

Lộc Đan Quân nhẹ tay đặt lên bàn một hộp ngọc tử tinh khảm ngân phù. Mở nắp, ánh sáng xanh lục nhạt lan ra như sương sớm. Bên trong, một ngọc giản nhỏ như ngón tay út, tỏa ra linh văn cổ xưa, từng đường từng nét như thở theo thiên đạo.

– “Đây là sơ tầng một biến trong Thất Thập Nhị Biến – Giả Hình Biến, bản pháp do chính tay chưởng môn dùng linh ý khắc trận ghi lại.”

Mộc Diên gật đầu, tay khẽ chạm ngọc giản như vuốt một mảnh lịch sử:

– “Mỗi một biến là một đoạn thiên cơ, được cổ tu lưu lại. Dẫu hiện nay chỉ giữ được sơ tầng, nhưng đủ để mở cánh cửa huyền thuật.”

Thạch Vô Dung nheo mắt, giọng như chuông đá:

– “Trong ba người, ta ưng tên Triệu Lân nhất – kiếm ổn, tâm vững. Nhưng thằng nhóc Vương Hùng kia… cũng quỷ dị khó dò.”

Tề Thanh Cảnh không nói, chỉ gật nhẹ. Chỉ vậy thôi, cũng đủ hiểu – ông đã thừa nhận.

**

Khi linh áp trấn sơn hiện lộ

Giữa lúc ánh dương đầu tiên rọi xuống Tụ Linh Phong, một luồng linh áp nặng như ngàn thạch từ xa kéo đến. Cửa điện khẽ rung, ba tiếng chuông từ Thần Chu Thạch tự động ngân lên.

Từ cửa sau, một đạo nhân râu bạc thân khoác đạo bào cổ xuất hiện. Mỗi bước như đạp lên thiên cơ, khiến linh khí bên trong điện rối loạn ba nhịp rồi quy phục.

Chính là chưởng môn đời hiện tại của Lạc Minh Cốc – Trư Trường Không, Nguyên Anh sơ kỳ, người mà toàn tông gọi bằng hai chữ “lão tổ”.

– “Chư vị… không cần đa lễ.”

Ông cười nhẹ, ánh mắt hiền hòa nhìn về phía ngoài điện.

– “Kết quả đã rõ ràng. Đội 12 – Vương Hùng, Triệu Lân, Tiểu Khê – là người xứng đáng nhận truyền thừa sơ tầng.”

**

Trao thưởng – Khai truyền Giả Hình

Ba người trẻ tuổi bước vào điện. Áo bào rách vá, linh khí còn chao đảo, nhưng ánh mắt lại trong trẻo như dòng suối đầu nguồn.

Vương Hùng đi giữa, khí hỏa áp thân đã ổn định.

Triệu Lân đi đầu, thần sắc trầm tĩnh, kiếm khí vẫn lạnh mà sắc.

Tiểu Khê bước cuối, áo lam nhẹ lay, đôi mắt sáng trong nhưng ý chí như băng tuyết vạn năm.

Trư Trường Không đích thân nâng ngọc giản, giọng trầm như long ngâm:

– “Thất Thập Nhị Biến, mỗi biến đều có gốc từ cổ tu truyền lại, từng biến là một thế giới. Hôm nay truyền sơ tầng cho ba ngươi, không phải vì các ngươi thắng trận… mà vì đạo tâm không loạn, chí đạo không lui.”

Ba đạo phù quang từ ngọc giản tách ra, hóa thành linh phù ánh sáng nhập vào mi tâm từng người. Trong khoảnh khắc ấy, ánh linh quanh trán ba người đồng loạt sáng lên, như tam tinh tụ đỉnh.

– “Mỗi người sẽ có một năm cảm ngộ sơ tầng. Ai có thể phá được tầng thứ nhất… sẽ được tiếp dẫn vào Đạo Khí Biến – tầng thực chiến của Giả Hình.”

**

Lộc Đan Quân tiến lên, trao thêm thưởng:

500 hạ phẩm linh thạch

12 viên Tụ Linh Đan trung phẩm

Ánh sáng từ đan hoàn và linh thạch phản chiếu vào mắt ba người – không chỉ là vật chất, mà là sự thừa nhận từ chính cội nguồn của tông môn.

**

Hạc Vân Tử tiến tới, cười nhẹ:

– “Khi ta nhận nhiệm vụ giám khảo, ta còn nghĩ các ngươi chỉ là may mắn. Giờ… có lẽ nên rút lại lời ấy.”

Triệu Lân cúi đầu, đáp lễ:

– “Sư huynh dạy bảo đúng lúc, bọn ta mới có thể đi đến đây.”

Trư Trường Không nhìn lên trời, ánh dương chiếu qua trần đá, giọng nhẹ mà vang:

– “Một năm sau, ba người các ngươi… sẽ chính thức mở ra tầng đạo mới. Giả Hình, chỉ là khởi đầu.”

**

Chốt chương – mở tương lai

Ba người trẻ nhìn nhau – không nói, nhưng ánh mắt đều có một niềm tin vững chắc.

Không phải vì phần thưởng. Không phải vì danh tiếng.

Mà là… vì phía trước, là thế giới rộng lớn hơn. Là 72 Biến. Là đạo hải vô tận.

Mà họ – đã đặt bước chân đầu tiên.