Trên đài đá rộng lớn, khói đen cuồn cuộn như những dòng mây dữ giáng thế. Pháp trận dưới chân rền rĩ, ánh linh văn khắc dưới mặt đất nứt toác từng khe nhỏ, trông như lưới nhện bị kéo căng quá mức. Ánh sáng linh khí từ hỏa – thủy – mộc – kim xoắn vào nhau, chấn động như sắp vượt ngưỡng gãy.
Linh khí quanh đài méo mó, khiến cả không gian như nghiêng đi, khiến các đệ tử quan chiến từ xa cũng phải siết chặt tay ghế, mồ hôi chảy dài dọc sống lưng.
Đội Bạch Mộc – ba người đã lộ rõ thương thế nghiêm trọng.
Lữ Khê rách áo, một bên vai sưng đỏ, thở dốc từng hơi nặng nhọc như kéo từ đan điền. Mộ Vân tay cầm kiếm nhưng cánh tay run lên không ngừng, chuôi kiếm lắc nhẹ như muốn rơi khỏi tay bất cứ lúc nào. Dương Thiên – đầu đội kim quan giờ đã rơi mất, mái tóc tán loạn, trán gân xanh nổi dày, mộc khí quanh người hỗn loạn, dấu hiệu rõ ràng của pháp lực đang bị nghịch lưu.
Phía bên kia, đội 12 cũng chẳng hơn gì.
Vương Hùng quỳ một gối, miệng rớm máu, cả ngực rách một mảng lớn do phản chấn vừa rồi. Hỏa khí quanh người vẫn còn vẩn vương nhưng yếu đến mức chỉ như ánh than hồng sắp tắt.
Tiểu Khê mặt trắng bệch như tuyết đầu đông, hơi thở mỏng như tơ, đôi môi khô khốc, toàn thân co rúm vì khí âm nghịch lưu. Đôi mắt nàng vẫn mở, nhưng ánh nhìn đã mơ hồ.
Chỉ có Triệu Lân là người duy nhất còn đứng được, tay vẫn giữ chuôi kiếm, thân thể đẫm máu, tóc mai dính sát vào trán, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhưng rõ ràng là đang cố trụ bằng ý chí.
**
Hồi cuối – băng hỏa tuyệt sát
Giữa sự hỗn loạn ấy, Dương Thiên cắn răng đứng dậy, hai tay kết ấn run rẩy:
– “Mộc Tâm Cực Địa – Căn Sinh Hộ Thể!”
Một vòng mộc trụ cuối cùng mọc lên từ đất, ánh sáng xanh lục lan ra như muốn trấn giữ lại thế cục, kéo lại mảnh tàn của trận Tứ Hồn đã vỡ.
Nhưng Tiểu Khê, dù thân thể lạnh như băng, vẫn gượng đứng lên. Giọng nàng yếu như gió thoảng:
– “Không... để ngươi hoàn tất…”
Nàng xoay tay, chỉ thẳng vào nền đá dưới chân Dương Thiên:
– “Tịnh Băng Linh Ảnh – Băng Liên Phong Tâm!”
ẦM!
Một cột băng trắng như ngà ngọc từ lòng đất bắn thẳng lên, xuyên qua mộc khí, đóng băng gốc trụ cuối cùng, khiến toàn bộ hệ mộc pháp trận tan tành, ánh linh quang tắt lịm ngay tức khắc.
Mộ Vân giật mình, kinh hãi thốt lên:
– “Dương sư huynh... không kịp giữ!”
Nàng lập tức bật người, dồn kiếm khí phản công – nhưng ngay khoảnh khắc đó…
Vương Hùng, với ý chí cuối cùng, hút sạch linh lực còn sót lại trong đan điền, gào lên:
– “Viêm Dương Phá Cốt – Thiêu Hồn Long Hống!”
Miệng hắn mở rộng, một cột lửa xoắn như long trụ từ cổ họng phun ra, mang theo tiếng rồng rống giận dữ vang vọng khắp trời. Lửa bốc cao như thiên hỏa giáng thế, quét ngang nửa sân.
**
Băng – Hỏa – Mộc – Kiếm – Khí va chạm
Ngọn lửa ấy va vào vùng đất vừa bị băng phong, tiếng nổ như sấm động. Cả đài đấu hóa thành một biển ánh sáng trắng xóa.
Khói bụi mịt mù.
Gió từ chân núi cuốn tới, đưa tàn tro lên trời cao như tiễn đưa kết cục của một hồi đại chiến.
**
Sau ánh sáng – chỉ còn một người đứng
Khi khói tan đi, cả sáu người đều đã ngã xuống.
Tiểu Khê nằm bên mép sân, tóc phủ mặt, thân thể co lại như búp sen trong giá lạnh.
Vương Hùng gục bên mép đài, một tay vẫn nắm chặt quyền, hơi thở yếu ớt như đèn cạn dầu.
Lữ Khê, Mộ Vân, Dương Thiên – cả ba bất tỉnh nhân sự, mỗi người một góc, rải rác giữa tàn tích băng hỏa.
Chỉ có Triệu Lân – vẫn đứng.
Hai chân hắn run rẩy, toàn thân đẫm máu, tay cắm kiếm xuống đất làm trụ. Mắt nhắm lại, môi nở nụ cười nhợt nhạt.
**
Hạc Vân Tử – giám khảo tuyên phán
Từ không trung, Hạc Vân Tử phất tay áo, tiếng nói dội vào lòng từng người:
– “Đội Bạch Mộc – toàn bộ bất tỉnh, mất khả năng chiến đấu.”
– “Đội 12 – còn Triệu Lân trụ vững trên đài.”
– “Đội 12… thắng!”
Lời phán vừa dứt, quảng trường vỡ òa. Đệ tử các tông môn đồng loạt đứng bật dậy, không khí chấn động như cuồng phong.
**
Sau trận – cứu chữa và kết thúc
Một đội cứu thương gồm mười hai người mặc áo lam từ bên ngoài lao vào pháp đài. Trên tay mỗi người đều mang theo linh dược, pháp khí trấn mạch và đan dược.
– “Tụ Linh Đan!”
– “Hỏa Tâm Đan!”
– “An Tâm Tán!”
Linh đan được nhét vào miệng từng người, tay đan y sĩ nhanh chóng điều tức, rót linh lực vào huyệt Thái Dương của Tiểu Khê, giữ cho huyết mạch lưu thông.
Vương Hùng được đỡ dậy, sắc mặt tái xanh, nhưng ánh mắt vẫn giữ lại một chút sáng.
Triệu Lân – người duy nhất tự bước xuống đài, được hai người dìu đỡ. Hắn cười nhạt:
– “Cũng may… cuối cùng còn trụ được.”
**
Cả pháp đài dần lặng xuống, nhưng trong tim tất cả – một câu hỏi vang vọng:
Đến đây, còn ai dám xem thường đội 12?