Pháp đài đá xanh rộng hơn trăm trượng lúc này như một bức tranh lửa và băng vẽ bằng kiếm khí, linh lực và mồ hôi. Không gian chấn động, linh khí dao động tạo thành từng vòng xoáy cao tới mười trượng, cuốn tung cả bụi đất và cát đá. Những vết nứt chằng chịt hiện lên mặt đài, như minh chứng cho mỗi bước tiến công, mỗi lần phòng thủ.
Tại trung tâm pháp đài, Dương Thiên đứng bất động như cọc sắt, nhưng dưới chân hắn, bốn cột Mộc Trụ Linh Tâm đã cắm sâu vào lòng đá, từng vòng rễ dài bò lên như rắn, đan thành trận đồ hình bát quái đang dần thành hình. Trận pháp này – một khi hoàn chỉnh – sẽ hóa pháp đài thành ngục tù, bất cứ ai trong phạm vi đều bị khống chế linh lực.
Ở hai bên cánh, Mộ Vân và Lữ Khê mỗi người chiếm một vị trí chiến lược: một người dùng kiếm áp chế, một người chuyên ẩn thân đánh lén. Bộ ba đội Bạch Mộc phối hợp bài bản như từ trong sách giáo khoa bước ra, chặt chẽ đến không tìm được sơ hở.
Phía khán đài, Hạc Vân Tử ngồi cao, thần sắc bình đạm. Nhưng ánh mắt ông đã không ít lần ánh lên dị sắc, khẽ gật đầu tán thưởng: “Trận này... mới thật sự là linh đạo giao phong.”
**
Tiểu Khê – Phá vỡ tầng ngoài
Trước thế áp bức kín kẽ đó, Tiểu Khê lại bình tĩnh như suối mát đầu nguồn. Nàng khẽ xoay cổ tay, thủy khí quanh thân ngưng tụ thành hình hoa sen băng:
– “Thủy Linh Huyền Ảnh – Sương Hàn Toả Tâm!”
Sương băng mỏng như lụa bạc vút ra từ lòng bàn tay, va chạm với từng rễ mộc đang cắm xuống mặt đá, khiến chúng đông cứng lại ngay khi vừa chạm đất. Toàn bộ mép đài phía trước như bị khóa cứng trong một lớp băng mờ nhạt.
Dương Thiên nhướng mày:
– “Băng linh khí… lại sắc đến vậy?” – Giọng trầm, nhưng ánh mắt đã hiện nét cảnh giác.
**
Vương Hùng – Đòn hỏa phá tâm trụ
Không bỏ lỡ cơ hội, Vương Hùng lập tức bộc phát. Cả thân hình hắn rực cháy như mặt trời nhỏ, từng bước đạp lên không khí mà bay cao, hai tay tụ hoả thành hình lưỡi rìu rực đỏ.
– “Liệt Dương Đột Kích – Viêm Dương Trảm Tâm!”
ẦM!!!
Một cột hỏa quang bổ xuống như sét đánh, trúng thẳng gốc Mộc Trụ phía đông. Đất đá nứt toạc, mạch linh khí tán loạn. Trụ chính cháy đen, rễ bị chém đứt đoạn, khiến toàn bộ Tứ Hồn Phòng Ngự Trận nghiêng hẳn sang một bên, suýt nữa sụp đổ.
Dương Thiên giật mình lùi nửa bước, sắc mặt vẫn bình thản nhưng hơi thở đã dao động.
– “Ta đoán các ngươi sẽ đánh vào đó… nhưng không ngờ hỏa lực lại mạnh đến vậy.”
Hắn cắn răng kết ấn lại, trụ mới mọc lên thay thế, nhưng linh khí đã yếu hơn thấy rõ.
**
Triệu Lân – Đè ép kiếm ảnh
Phía bên kia, Mộ Vân thấy pháp trận bị phá, lập tức tấn công để giành lại thế chủ động. Một lần chém, bốn bóng kiếm tách khỏi thân thể:
– “Lưu Quang Tứ Ảnh – Ảnh Kiếm Loạn Vũ!”
Bốn đường kiếm như tia sét đan vào nhau, xé gió đánh thẳng vào vị trí của Tiểu Khê.
Ngay tức thì, Triệu Lân bước tới chắn ngang:
– “Kim Hoa Phản Ảnh – Liên Phá Tứ Hướng!”
Bảy đóa kim hoa từ bả vai bay ra, xoay tròn xoáy ngược từng bóng kiếm. Ánh kim quang đan vào băng vụ tạo thành phản chấn, đánh bật kiếm khí, khiến Mộ Vân lùi ba bước, sắc mặt tái nhợt, lần đầu hiện vẻ bất ổn.
**
Lữ Khê – Lần ẩn thân cuối cùng
Trong lúc hai bên căng thẳng, Lữ Khê một lần nữa lẩn mất, gió thổi mà không thấy hình. Ngay cả linh thức của đám trưởng lão cũng không bắt được tung tích.
Hạc Vân Tử nhíu mày:
– “Tên này… định đánh vào hậu tâm Vương Hùng? Hay phá vòng kết hợp?”
Nhưng phía dưới, Tiểu Khê đã mỉm cười nhẹ.
– “Lại trò cũ à?”
Nàng đặt tay xuống đất, nước từ băng đọng lan ra hình xoáy:
– “Thủy Tâm Linh Ảnh – Băng Hồi Dẫn Đạo!”
Băng kết từ hơi nước tạo thành vòng phản chiếu. Ngay khi một luồng chấn động khẽ lướt qua sau lưng Vương Hùng, vòng băng phát nổ – Lữ Khê hiện thân giữa chừng, chưa kịp phản ứng thì Vương Hùng đã quay lại, nắm đấm đầy hỏa khí:
– “Viêm Dương Cực Kích!”
ẦM!!!
Lữ Khê bị đẩy văng như chiếc lá rơi, rơi lăn cách mép đài ba trượng, mặt mũi cháy sém, linh lực tan rã. Không chết, nhưng lần này – không thể ẩn thân nữa.
**
Kết thúc chương – Thế trận nghiêng hẳn
Một gốc trụ đã cháy, một kiếm bị đẩy lùi, một người mất năng lực đánh lén. Thế tấn công – thủ – biến hóa của đội Bạch Mộc đã không còn phối hợp hoàn chỉnh.
Dương Thiên khẽ rít qua kẽ răng:
– “Khinh thường ba người này… là sai lầm lớn nhất.”
Phía khán đài, Hạc Vân Tử khẽ phất trần, đôi mắt già nua ánh lên sự hài lòng:
– “Đạo chưa đến tận cùng… nhưng đã hiện hình rõ rệt.”