Chương 45: Nhân Gian Đổi Sắc – Máu Lửa Dưới Trăng

Bốn năm bế quan khép lại. Vương Hùng, Triệu Lân và Tiểu Khê vừa trở lại Lạc Minh Cốc chưa đầy ba ngày đã nhận được nhiệm vụ đầu tiên trong đợt ngoại xuất: hộ tống nhân duyên nhập môn, đồng thời khảo sát tình hình dân chúng quanh thành Huyễn Trạch.

Vương Hùng chủ động xin nhận nhiệm vụ này.

– Ta muốn quay lại tìm người ấy.

Triệu Lân hiểu ngay, khẽ gật đầu:

– Đại hán gánh củi năm xưa… giờ chắc cũng đổi khác rồi.

Tiểu Khê thì chưa từng gặp, chỉ cười:

– Đưa một kẻ từng không tin vào tiên đạo nhập môn? Được, ta muốn xem lòng người… có thể biến đổi thế nào.

Thành Huyễn Trạch – Gặp lại người xưa

Ba người hóa trang thành thường dân, dạo quanh các ngõ phố, thăm lại nơi phát cháo ngày xưa.

– Cảnh vẫn vậy người đã khác.

Dẫn theo hai đồng bạn, hắn tìm đến căn nhà xưa nơi hán tử từng sống. Nhưng chỉ thấy cửa gãy, vách đổ, tro bụi loang khắp sân.

Một người hàng xóm nói nhỏ:

– 1 tháng trước, có quan binh đến… nói hắn giết người bắt Hắn trốn chạy , quay lại thì thấy mẹ hắn mất vì đói lạnh sau đó vài hôm.

– Có người nói hắn bị vu oan. Có kẻ lại bảo hắn là hung thủ thật.

– Nhưng chúng tôi… ai dám lên tiếng?

Ánh mắt Vương Hùng tối lại.

Gặp lại trong máu và lửa

Khi trời vừa ngả hoàng hôn, ở đầu thành phía đông, một toán quan binh hơn hai chục tên đang vây bắt một người tráng hán tóc rối, áo rách, toàn thân đầy máu.

Không ai khác – chính là hán tử năm xưa.

– Dám giết người! Không nộp mạng, thì chỉ có đường chết!

– Người đâu! Trảm hắn ngay trước cổng thành!

Tiếng hét, tiếng la xen lẫn giữa chợ chiều tan rã. Người dân bỏ chạy, không ai dám can thiệp.

Ngay lúc đó—

Vương Hùng xuất hiện.

Hắn không còn mặc đạo bào, chỉ là áo vải xám, bước chân nhẹ nhàng, nhưng khí tức như gió đêm giữa cánh đồng cháy.

Triệu Lân, Tiểu Khê theo sát sau, ánh mắt lạnh như sương đầu đông.

– Các ngươi… là ai?

Vương Hùng đưa tay, bấm quyết.

Một tấm phù chú xuất hiện, xoay xoay giữa không trung, hiện lên sắc tím nhạt.

“Pháp Ấn Vọng Linh – Khai!”

Toàn bộ đám quan binh trước mặt bị ánh sáng quét qua. Từng người một, quanh thân hiện ra hắc khí lượn lờ như u linh.

– Tội giết người, hại lương dân, dùng quyền ép thế – nghiệp khí trùng thiên.

Triệu Lân lạnh giọng:

– Những kẻ này… không xứng sống.

Tiểu Khê kết ấn:

– Thủy Ảnh Nhận – Băng Phong Trảm!

Băng tuyết xé gió, chém ngang sáu tên lính. Không một tiếng kêu.

Vương Hùng không chần chừ:

– Viêm Dương Phá Cốt!

Một luồng hỏa diễm từ miệng hắn phun ra, như hỏa long đốt sạch hơn mười tên phía trước. Tro bụi bay lên, nhuộm đỏ hoàng hôn.

Đêm ấy – Quan phủ cháy rực

Khi bóng tối phủ xuống, quan phủ Huyễn Trạch bị một nhóm tu sĩ áo vải xám lặng lẽ bao vây. Không một tiếng hét, không một cuộc đối thoại.

Chỉ có tiếng cửa gỗ bị đánh vỡ.

Chỉ có lửa bùng lên từ mái.

Chỉ có một lá cờ gãy nát – từng ghi chữ “chính nghĩa” – giờ nằm gục trong đống tro.

Người dẫn đầu bị trói xác treo ở cổng phủ – chính là tên chỉ huy đã ra lệnh xử tử hán tử.

Một dòng chữ viết bằng máu hiện ra trên tường đá:

“Mượn pháp kiếm diệt oan khí – tu đạo bất cầu danh.”

Sáng hôm sau

Tráng hán tỉnh dậy giữa bãi cỏ sau núi. Trước mặt là Vương Hùng đang ngồi, im lặng.

– Đa tạ tiên nhân

Vương Hùng đặt một túi hành trang xuống:

– Còn muốn theo tiên đạo không?

Tráng hán quỳ xuống, đầu cụp sát đất:

– Ta muốn.

Triệu Lân và Tiểu Khê bước ra từ sau lùm cây, ném cho hắn một bộ đạo bào cũ.

– Từ hôm nay, ngươi là tạp dịch đệ tử của Lạc Minh Cốc.

– Nhưng nhớ rõ: một khi đã nhập đạo, tâm phải chính, tay phải sạch.