Bầu trời sáng sớm mùa thu quang đãng đến lạ. Mây trắng trôi lững lờ như thể đêm qua chưa từng có máu đổ, như thể đất trời cố tình quên đi những gì vừa xảy ra. Dưới tán rừng thưa, trên con đường mòn dẫn về Lạc Minh Cốc, bốn người đi thành hàng. Tiếng bước chân nhẹ nhàng rơi lên lớp lá khô, xào xạc như lời thì thầm của gió.
Đi đầu là ba bóng áo xám: Vương Hùng, Triệu Lân và Tiểu Khê. Người đi sau cùng là một tráng hán, lưng gùi đạo cụ đơn sơ, đầu vẫn quấn băng trắng, che đi vết thương chưa lành. Ánh mắt hắn thỉnh thoảng ánh lên vẻ mơ hồ, nhưng trong mơ hồ ấy lại có thứ gì đó đang dần bừng tỉnh — một ý niệm, một sinh khí mới, hoặc có lẽ... là một định mệnh vừa hé lộ.
Trở về sư môn – thân phận mới bắt đầu
Cửa cốc mở ra. Trận pháp bảo hộ lập lòe ánh linh quang rồi dần tan biến khi nhận diện người quen thuộc. Bốn người bước vào, hòa mình vào nhịp sống vốn có của Lạc Minh Cốc.
Bên ngoài khu vực đệ tử ngoại môn, có mấy người đang luyện kiếm. Thoáng thấy tráng hán lạ mặt đi cùng Vương sư huynh, họ chỉ liếc nhìn một cái rồi xì xào bàn tán:
– So với phàm nhân này dường như hơi lớn tuổi để tu đạo
– Nghe nói là do chính Vương sư huynh dẫn về đó... Chắc lại là loại có duyên với đạo.
Lời thì thầm không lọt khỏi tai hán tử, nhưng hắn chỉ cúi đầu, không phản ứng. Trong lòng, hắn hiểu thân phận hiện tại chỉ như giọt nước rơi vào hồ sâu – nhỏ bé, vô thanh. Nhưng cũng chính từ giọt nước đó, có thể sẽ dấy lên sóng lớn.
Tại Tạp Dịch Viện, nơi chuyên quản lý những người mới nhập môn hoặc chưa đủ tư cách tu luyện chính thức, phụ trách là Diệp Tử Trừng – một đạo nhân tu vi Trúc Cơ sơ kỳ. Người này nổi danh trong cốc với tính cách nghiêm khắc nhưng không hà khắc, lạnh lùng nhưng không tuyệt tình. Khi ánh mắt Diệp đạo nhân dừng lại trên người tráng hán, ông không hỏi lai lịch, chỉ hỏi một câu:
– Ngươi tên gì?
- Tiểu nhân tên Phàm Tín
Tráng hán gật đầu.
– Từ nay, ngươi sẽ có tên trong đạo lục là Phàm Tín – Tên Phụ mẫu ban cho hãy giữ lấy. Phàm Tín tên hay, cũng có thể hiểu tín ngưỡng phàm nhân.
Nhớ cho rõ tu đạo không phải từ bỏ quá khứ và tu đạo để hướng đến tương lai
Phàm Tín được phát một bộ đạo bào thô sơ, chất vải sần sùi, thô ráp, nhưng hắn nhận lấy bằng cả hai tay như thể đó là long bào. Nơi ở của hắn là căn phòng nhỏ cạnh suối đá phía sau viện, tĩnh lặng và biệt lập. Công việc mỗi ngày là gánh nước từ suối lên giếng, quét dọn sân chùa, giặt y phục cho các đệ tử nội môn. Những việc ấy người khác chê là thấp hèn, hắn lại làm từng việc một cách lặng lẽ, chăm chú. Không oán, không than, chỉ lặng lẽ kiên trì.
Tu đạo – bắt đầu từ lặng thinh
Một tuần trôi qua. Trời vẫn trong như ngọc, suối vẫn chảy róc rách như khúc hát vĩnh hằng. Hôm ấy, Vương Hùng trở về từ điện Linh Tụ, mang theo một cuộn pháp giản nhỏ gói bằng vải lụa.
– Đây là Ngưng Khí Tụ Linh Quyết – pháp môn nhập môn dành cho người chưa có linh căn. Trước hết, phải học cách ngồi tĩnh ba canh giờ mà không cử động, không tạp niệm.
Phàm Tín đón lấy cuốn pháp giản, cúi đầu thật sâu, không nói một lời cảm ơn. Nhưng ánh mắt hắn đã nói lên tất cả – sự biết ơn, sự quyết tâm, và cả một tia sáng le lói trong màn u tối cuộc đời.
Đêm đó, trăng lên cao. Ánh trăng chiếu qua tán lá, soi xuống dòng suối và cả thân ảnh đang ngồi xếp bằng bên bờ đá. Phàm Tín lật từng trang pháp giản, đọc chậm từng câu từng chữ, như sợ sót mất một đạo cơ trời. Hắn không biết linh căn là gì, càng không hiểu tụ khí bằng cách nào. Nhưng hắn biết, nếu không muốn chết oan, không muốn mãi làm kẻ vô danh bị xóa sổ trong lặng lẽ... thì chỉ còn một con đường: tu ra một đạo lý cho chính mình.
Mưa phùn kéo đến trong đêm. Từng giọt rơi tí tách trên mái ngói xanh của Tạp Dịch Viện. Phía cuối viện, trong căn phòng nhỏ chật hẹp, Phàm Tín vẫn ngồi bất động như tượng. Mắt không nhắm, tay kết ấn theo pháp quyết trong sách, lưng thẳng như cột sắt.
Linh khí chưa tụ, ánh sáng chưa hiện, nhưng trong lòng hắn – khí tức đã chuyển. Tâm đã định, chí đã quyết.
Một tráng hán từng suýt chết dưới đao kiếm giữa thành, giờ đây ngồi yên giữa đất tu hành, như một hạt giống cứng cỏi chờ ngày đâm chồi. Hắn không nói, không hối, không oán trời trách người. Trong lòng chỉ giữ một ngọn lửa – âm ỉ, kiên định, và chưa bao giờ tắt.