Tu đạo, tu đạo... thoáng chốc đã trăm năm.
Vạn vật vẫn đổi thay theo dòng linh khí chuyển động. Dãy Tĩnh Linh Sơn đã mọc thêm tầng đá, suối cạn lại đầy, nhưng trong lòng ba người trẻ năm xưa — giờ đã khác.
Một trăm năm – lặng lẽ biến đổi
Vương Hùng ngồi xếp bằng trên đỉnh đá cao nhất của Lạc Minh Cốc, nơi sương mù chưa kịp tan mỗi buổi sớm. Hỏa khí nội thể cuồn cuộn như biển, thỉnh thoảng lại trào dâng, xoáy thành luồng lửa mỏng bao quanh thân thể. Khí tức quanh hắn vững vàng như núi, linh hải mở rộng như trời, kim sắc tỏa ra như mạng lưới ánh sáng xuyên suốt khắp mạch môn.
Hắn đã đột phá đến Trúc Cơ sơ kỳ – một bước ngoặt mà vô số kẻ tu đạo cả đời cũng không chạm tới. Không chỉ vững căn cơ, Vương Hùng còn tinh thông ba trong số Thất Thập Nhị Biến – ba phép thuật không những mạnh mẽ mà còn ẩn chứa đạo lý sâu xa:
– Giả Hình Biến – hóa thân thành vạn vật, ẩn thân thoát xác, ẩn hiện khó dò.
– Phân Thân Thuật – một ý hóa thành hai thân, hai thành bốn có thể khống trận, đánh lạc kẻ địch, hoặc làm mồi nhử trong chiến đấu sinh tử.
– Thỉnh Tiên Quyết – lời chú cổ xưa, có thể triệu thỉnh sơn thần, thổ địa, thậm chí hà bá lên hỏi chuyện hoặc trợ lực cho một trận chiến.
Trong khi đó, Triệu Lân và Tiểu Khê tuy chưa đột phá Trúc Cơ, nhưng cả hai đều đã đặt chân vào Luyện Khí tầng 11 – gần giới hạn cuối cùng của phàm nhân tu luyện chỉ còn cách trúc cơ vài tầng . Chỉ cần một bước nữa là họ cũng sẽ bước vào hàng ngũ tu sĩ thực thụ. Điều đáng nói hơn là tâm ý của hai người đã tương thông, kết thành đạo lữ song tu. Mỗi sáng cùng tọa thiền, mỗi chiều cùng luyện pháp, như hai dòng linh thủy hòa vào nhau, yên ả nhưng sâu lắng.
Ba người – vẫn tổ đội như thuở ban đầu. Dù mưa hay nắng, dù nhiệm vụ lớn hay nhỏ, vẫn cùng ra trận, phối hợp ăn ý, chẳng ai bỏ ai. Càng không ai để mình rơi vào cô độc giữa đường tu đầy máu và xương này.
Chân tướng sau Trúc Cơ
Một hôm, trong lúc tĩnh tu dưới tháp Linh Quang, Vương Hùng lật lại các tư liệu cũ trong thư lâu của cốc. Một quyển sách mỏng bị giắt lẫn trong xấp thư tịch mục nát, không có tiêu đề, chỉ thấy hai chữ mờ nhạt ở góc dưới: "Âm hộ."
Tò mò, hắn mở ra. Nội dung bên trong khiến hắn sững người:
“Từ hai ngàn năm trước, Lạc Minh Cốc đã âm thầm duy trì một quy tắc bất thành văn: Mỗi nhiệm vụ của đệ tử dưới Trúc Cơ, đều có một sư huynh Trúc Cơ âm thầm theo sau bảo hộ. Không can thiệp vào hành động thường nhật. Chỉ xuất hiện khi mạng sống của đệ tử gặp nguy nan thực sự.
Vì Lạc Minh Cốc từng đắc tội nhiều thế lực, nên... đạo sinh chưa lớn, phải có người chịu chết thay."
Trong đầu hắn chợt ùa về những lần sinh tử sát nút năm xưa – có lần lưỡi đao lướt qua gáy hắn chỉ cách một phân, kỳ lạ thay lại lệch đi... Có bóng đen vụt qua rồi biến mất... Có tiếng động lạ phía sau nhưng không thấy người.
Thì ra... là có người luôn đi theo, âm thầm bảo vệ.
Hóa ra cái mà bọn hắn nghỉ là may mắn đều phải đánh đổi bằng máu và sự hi sinh của người khác, hóa ra vốn chưa từng có cái gọi là may mắn
Dưới chân núi – lối mòn không ai nói tới
Mang theo cõi lòng nặng nề, Vương Hùng lần theo chỉ dẫn trong thư tịch, tìm đến sườn núi phía sau – nơi không ai nhắc tới trong những bản đồ tông môn. Giữa cỏ cây um tùm, hắn phát hiện một con đường nhỏ, phủ đầy rêu xanh và lá mục, dẫn về hướng tây bắc – nơi không nằm trong khu vực tu luyện chính.
Cuối con đường là một vách núi dựng đứng, dưới chân vách có hàng trăm tấm bia mộ nhỏ, xếp lộn xộn, cũ kỹ, rêu phong phủ kín. Mỗi bia là một câu chuyện không trọn vẹn.
Không bia nào khắc năm sinh – năm mất.
Có bia chỉ ghi: “Hi sinh trong nhiệm vụ hộ vệ đội.”
Có bia trống trơn, chỉ khắc nhỏ một hàng chữ: “Không tìm thấy mảnh hồn.”
Mỗi bia đều cắm một mảnh pháp khí đã vỡ, gỉ sét, như di tích cuối cùng của người từng sống.
Vương Hùng ngồi xuống trước một tấm bia vô danh, tay đặt lên mặt đá lạnh ngắt, lòng nhói lên như kim châm.
“Năm đó… ta sống, là vì có người không tên đã chọn chết thay.”
Một cơn gió lạnh thổi qua khe núi, mang theo tiếng chuông từ Luyện Linh Đài vọng về, trầm buồn như tiếng gọi từ cõi sâu.
Hắn đứng dậy, không quỳ, không khóc, cũng không chắp tay lễ. Chỉ khẽ nói một câu:
– Ta… sẽ không quên.
Nguyện lực âm thầm
Trở về đạo thất, hắn mở sổ tay, chậm rãi viết vào trang cuối cùng:
“Nếu một ngày ta đủ mạnh... Những tấm bia không tên đó — ta sẽ khắc lại từng cái, từng chữ, từng người. Không để họ biến mất trong lãng quên.”
Từ hôm đó trở đi, mỗi lần rảnh rỗi, Vương Hùng lại bí mật dẫn Triệu Lân và Tiểu Khê xuống núi, không để tế bái, mà để truyền dạy thêm các pháp thuật phòng thân – không phải để thắng kẻ địch, mà để sống sót khi lưỡi đao bất ngờ giáng xuống.
Tu đạo, không chỉ là tu pháp. Mà còn là tu lòng.
Và đôi khi... là thay kẻ đã ngã, mà đi tiếp một đoạn đường dang dở.