Chương 74: Không Vì Lý – Vẫn Vì Dân

Gió từ biển thốc thẳng vào Ngư Phong Thành.

Trên mặt nước đen ngòm, Tứ Giao Long đứng thành hàng. Sóng vỗ quanh thân, nhưng không làm mờ đi từng vầng uy áp như thần ma hiện thế. Bảy đạo trận pháp của thủy tộc vận hành ngầm dưới đáy biển, từng cột xoáy khổng lồ nhô lên, xoay tròn không ngừng, tạo thành một vùng cấm địa cuộn trào sát khí.

Thủy Tinh giơ cao thương lớn. Mũi thương như kết từ hàn ngọc, rướm lên một tầng lam sắc yêu dị, như nước đông thành băng giữa lửa đỏ.

Ánh mắt hắn phủ xuống thành, giọng chưa thốt mà uy đã hiện.

**

Bỗng ba vệt sáng bay vụt từ trong Ngư Phong Thành, xé tan tầng mây đục phủ kín bầu trời.

Vương Hùng, Triệu Lân, Tiểu Khê – ba người thân khoác y phục phàm nhân. Không áo giáp linh văn, không phù hào quý giá. Nhưng lưng vẫn thẳng, mắt vẫn sáng, ánh đạo tâm tỏa ra như lưỡi kiếm giữa biển, chém tan tầng âm trầm của giao long uy áp.

Trong tay Vương Hùng, một đạo phù màu vàng bốc cháy – chính là “Phi Thiên Hành Phù” – một loại phù lục cổ xưa, đốt một lần, đổi lấy một lần dốc hết chân tâm.

Thân ảnh chàng hóa thành lưu quang, lướt thẳng lên giữa không trung.

**

Giọng Vương Hùng gằn lên, vang vọng quanh trấn:

– “Chư vị từ đại hải kéo binh đến đây làm gì?”

Gió chưa tan, nhưng tiếng bốn Giao Long đã đáp như một khúc kinh đồng thanh:

– “Vấn tội.”

Vương Hùng nhíu mày, mắt không né tránh:

– “Ai tội mà các ngươi vấn?”

– “Chỉ vì ngươi mạnh, ngươi là thủy thần, là giao long... nên ngươi mặc sức gào lên rằng mình đúng?”

**

Xích Giao – Hỏa Xá cười khẩy. Từ trong miệng hắn, lưỡi chẻ đôi thè ra như rắn độc, từng lời phả ra sôi máu:

– “Phàm nhân thì sao? Đạo lý do kẻ mạnh viết.”

– “Kẻ yếu… không có quyền nói đạo.”

**

Triệu Lân tiến lên nửa bước, tay nắm chặt bích trượng. Mắt hắn lạnh như sương tuyết phương Bắc, giọng trầm tĩnh nhưng cứng như thiết:

– “Sai rồi.”

– “Dù là con kiến, con giun, cũng có quyền bò trong đất.”

– “Không phải ai có pháp, có tu vi… là có quyền đạp lên đầu sinh linh vô tội.”

**

Thủy Tinh gầm lên, thân hình khẽ động, từng gợn nước dưới biển hóa thành mũi nhọn như đao:

– “Bọn ta không đến để nói lý!”

**

Tiểu Khê bước ra, y phục đơn sơ phất gió, đôi mắt trầm tĩnh, giọng lạnh hơn băng:

– “Tốt. Vậy thì bọn ta – cũng không nói nữa.”

– “Nhưng hôm nay – ba người bọn ta sẽ thay mặt Ngư Phong Thành, nghênh chiến!”

– “Kết quả thế nào cũng được. Nhưng... Không được thương tổn phàm nhân.”

**

Nói rồi, ba người cùng rẽ linh lực, hóa thành ba vệt sáng, từ tường thành phóng thân ra như ba ngôi sao rơi ngược dòng trời.

**

Trước khi rời đi, Tiểu Khê xoay người, tay lật ra một đạo pháp quyết màu xanh biếc, linh lực vận chuyển theo chu thiên “Hành Mộc Tông”, gọi ra chiêu “Thập Vạn Mộc Ảnh Trận.”

Một tiếng rền vang khẽ nổi lên từ lòng đất.

Ngay dưới chân tường thành, hàng nghìn cây cổ mộc trồi lên. Có cây rễ to như rồng cuốn, thân uốn khúc như giao long. Cành cây vươn ra như trường thương, từng dây leo kết thành mạng lưới dày đặc, như thiên la địa võng.

Chỉ trong vòng ba hơi thở, cả vùng quanh Ngư Phong Thành biến thành một khu rừng phòng ngự. Một “lồng xanh” sống, không chỉ là chướng ngại – mà còn như linh thức cảm ứng sát khí, có thể phản ứng tức thời với bất kỳ dao động nào gần phàm nhân.

**

Hắc Giao – Mộc Cực từ trong thủy khí bước ra, mắt lóe tia khinh miệt:

– “Chỉ là vài cây cỏ, định cản nổi cuồng triều của Giao tộc?”

**

Vương Hùng quay đầu lại một lần cuối.

Chàng không nói lớn, nhưng từng chữ rơi xuống như vết kiếm trên đá:

– “Không cản các ngươi.”

– “Chỉ cản những thứ vô tình.”

**

Gió ngừng.

Mây lặng.

Biển bỗng dạt yên.

Nhưng sát khí… đã bao trùm khắp biển Nam. Từng con sóng dâng lên lặng lẽ, từng đạo phù quang mơ hồ như gọi về chiến tranh.

Đây không còn là một cuộc luận đạo giữa hai bên.

Cũng chẳng phải là một hồi tranh đấu đúng – sai.

**

Đây chỉ là một trận chiến – để giữ lấy một chút đạo khí cuối cùng trong lòng người.

Không vì lý.

Vẫn vì dân.