Chương 73: Thủy Vấn Thành Môn – Tứ Giao Lâm Hạ

Tròn một tháng kể từ ngày Ngư Phong Trấn được sơ tán toàn bộ, trời vẫn trong.

Trong đến đáng ngờ.

Gió biển lặng. Mây không bay. Sóng không vỗ bờ.

Một sự bình yên… khiến người ta cảm thấy bất an như trước cơn giông.

**

Nhưng dưới đáy sâu Nam Hải, nơi ánh sáng không còn chạm tới…

Có thứ gì đó đang cuộn lên.

Như máu trầm đập ngược từ tim đất – dồn về một điểm tử huyệt.

**

Chiều ngày mười lăm, khi mặt trời vừa nghiêng bóng về Tây,

từ phương Nam bỗng vọng lên từng hồi tù và âm trầm, kéo dài như than khóc giữa đáy biển.

Từ dưới lòng hải vực, chín con Huyền Quy – rùa đen cổ dày, thân dài như thuyền chiến – nổi lên.

Mỗi con đều chở trên lưng một cỗ chiến xa bọc vàng, khảm ngọc lân tinh.

Tấm vải phủ chiến kỳ đón gió bay phần phật – là chiến kỳ của Thủy Tộc Đông Hải.

**

Theo sau đó, là một hàng dài đội hình hải binh chia làm từng đạo:

Tôm tinh mặc giáp đỏ, tay cầm trường kích rực nước.

Cá chình cưỡi hải xà bọc giáp, vẩy ánh lam thẫm, mắt đỏ ngầu như lửa máu.

Mực tinh thổi sương độc bao phủ tiền phương.

Lươn tinh mang chùy nước, ẩn thân giữa sóng, chỉ thấy nước chuyển động mà chẳng thấy bóng hình.

Tất cả đều khoác pháp phù ẩn hình, khiến bầu trời phía Nam cuộn lên từng đợt ẩm khí, mây xám tràn tới từng tầng như lũ kéo.

**

Ở chính giữa – dẫn đầu toàn bộ đại quân – là một chiến thuyền hai tầng bằng vỏ rồng luyện hóa, cột buồm thêu vân lam – giăng kín linh văn thủy hệ.

Đứng nơi mũi thuyền, áo giáp bạc xám, là Thủy Tinh – tay cầm Tam Tiên Thủy Cốt Thương, mắt sáng như ánh sao lặn đáy biển.

Giáp trụ hắn phủ băng tinh mờ, linh áp lan ra như lớp khí sương đóng bề mặt mọi vật sống.

Sau lưng Thủy Tinh – là bốn bóng hình khổng lồ, mỗi con cao hơn ba trượng, vảy phủ sáng loáng như kim loại sống, răng nanh ẩn hiện.

Tứ Giao Long – trấn thủ Đông Hải – chính thức xuất thế.

Tên – Hình – Thuật của Tứ Giao:

Thanh Giao – Lục Mâu: da xanh lam, từng tu “Thủy Kình Lưu Ảnh”, có thể hóa thân vào nước, ẩn hình vô ảnh.

Xích Giao – Hỏa Xá: kỳ dị hỏa vảy giữa biển, luyện được thủy – hỏa đồng tu, chính là dị biến cực hiếm của Giao tộc.

Hoàng Giao – Kim Nha: vảy vàng đồng, tiếng gầm như sấm đánh, một câu quát ra khiến người yếu đạo tâm run rẩy.

Hắc Giao – Mộc Cực: thân như mực, toàn thân toát ra khí tức âm độc, chuyên dùng ẩn thuật và cổ chú, ra tay không tiếng.

Mỗi bước chân của Tứ Giao Long tiến lên sát mép bờ, mặt biển lùi lại từng đợt – sóng dâng thành tường nước, như sẵn sàng ập vào bất cứ lúc nào.

**

Quân thủ thành Ngư Phong lập tức báo động.

Linh khí các trạm canh kích phát, còi truyền trận hú dài.

Trên cổng thành – Vương Hùng, Triệu Lân, Tiểu Khê cùng Thành Chủ đã đứng sẵn.

Tay ai cũng đặt gần pháp bảo, mắt chăm vào biển – mà trong lòng lại dâng lên cảm giác lạnh toát sau gáy.

Không vì sợ chết.

Mà vì hiểu — đây không phải đơn thuần là trận chiến.

Mà là trận tuyên bố vị thế giữa phàm giới và Giao tộc.

Là trận đối mặt giữa danh chính ngôn thuận… và áp bức trá hình.

**

Thủy Tinh thúc ngao chúa tiến lên.

Giọng hắn vang khắp bờ thành – trầm thấp, lặng như nước ngầm nhưng mỗi chữ như đập vào lòng người:

– “Các ngươi… đừng nghĩ Thủy Tộc bọn ta dễ bắt nạt.”

– “Hôm đó ta lui, không phải vì thua.

Là vì đạo tâm của ta bị tổn thương, huyết mạch Giao tộc bị chà đạp.”

– “Hôm nay ta đến, là theo lệnh Tộc Trưởng.

Tứ Giao đã ra mặt — tức là máu phải đổ, người phải quỳ.”

– “Nếu không...”

Tiếng gầm chợt cắt ngang – là Hoàng Giao – Kim Nha:

– “…Chúng ta sẽ dâng nước, ngập thành, cho gà chó cũng không còn một mảnh xương trắng!”

**

Khí tức toàn bộ Ngư Phong Thành trở nên nặng như đá.

Trẻ con trong thành đột nhiên khóc ré, bầy gia súc rống vang, hoảng loạn dẫm đổ cả chuồng.

Mây xám đổ xuống như bức màn, không mưa – chỉ ẩm ướt đến tận đạo cốt.

**

Một trận “hỏi tội” – mang danh chính nghĩa.

Nhưng cả người thường lẫn tu sĩ đều hiểu:

Đây là uy hiếp. Là ép buộc. Là lấy tình cảm đổi lấy máu.

Và trong một trận bức cung như thế…

Chính nghĩa – thật sự đứng về bên nào?