ẦM!!!
Một loạt sóng trắng vọt lên như móng vuốt biển khơi. Mặt biển cuộn tròn, tầng tầng pháp lực đan xen như ma lưới bao trùm không gian, nhốt chặt ba thân ảnh giữa trung tâm hải vực.
Vương Hùng – Triệu Lân – Tiểu Khê, lưng tựa vào nhau, lớp phòng thủ mỏng dần, linh lực rạn vỡ như sợi tơ mỏng.
Tiểu Khê cắn răng, ánh mắt đầy lo lắng:
– “Không giữ được nữa rồi!”
Triệu Lân gầm khẽ, phất tay xé mở áo ngoài:
– “Đến lúc không giấu nghề nữa…”
Ba người đồng loạt đưa tay vào ngực áo, rút ra ba túi trữ vật nhỏ bằng lòng bàn tay, khảm linh văn nhạt màu.
Đây là pháp bảo không gian, thường chỉ tu sĩ Trúc Cơ trở lên mới đủ tinh thần lực để sử dụng ổn định. Mỗi túi là một không gian riêng biệt, có thể chứa pháp khí, linh thảo, đan dược, phù triện — thậm chí cả trận bàn.
Triệu Lân ném lên trời một vật hình tròn, thân lưỡi cong như trăng khuyết, ánh kim lấp loáng:
– “Xuất trận! Kim Nha Phá Trận Luân!”
Luân đao xoay trên không trung, phát ra âm thanh rít gió sắc bén, bắn ra ba mươi sáu luồng phi châm ánh kim. Lưỡi đao gió lượn quanh vòng trận, chém nát từng đạo thủy khí đang dâng lên như vòi rồng.
Hỏa Xá gầm lên:
– “Kim tu tiện tay vậy sao? Mau đánh vỡ nó!”
Nhưng vừa định lao đến, kim luân bỗng chớp sáng:
– “Kim Vũ Phân Lưu – Toái!”
ẦM!!!
Từng phi châm kim loại nổ tung giữa không, hóa thành cơn mưa kim thép rạch xuyên thủy lưu! Hàng loạt tia sáng vạch dọc mặt biển, để lại đường rạch sâu hun hút giữa dòng xoáy.
Tiểu Khê lùi lại nửa bước, tay vung lên một cây sáo ngọc xanh lục, thân khắc hoa văn liễu rủ, phát ra âm rung như giọng đất cổ:
– “Mộc Âm Linh Sáo – Giáng Sinh!”
Tiếng sáo vừa vang, mặt biển như rung chuyển. Từng cột nước bật lên rồi... từ giữa chúng mọc ra cổ mộc, từng rễ cây đan xen nhau như rừng linh hồn trồi giữa biển khơi.
Dây leo cuộn quanh, khóa tay chân địch nhân, còn thân cây thì mọc xuyên mặt nước, dựng thành rừng chắn giữa đại hải.
Hắc Giao – Mộc Cực kinh hãi:
– “Sao lại có thể triệu hồi mộc linh giữa thủy giới?!”
Tiểu Khê cười nhạt, mắt lấp lánh:
– “Ta không dùng cây... ta gọi hồn rừng trong nước.”
Một câu như xuyên thủy tâm — khiến các giao long phía sau thoáng khựng lại.
Cùng lúc ấy, Vương Hùng từ túi trữ vật rút ra một mảnh đá đen thô ráp, nhìn như tầm thường nhưng khi linh lực rót vào, tỏa ra tiếng rạn như núi nứt.
– “Khai!”
Thổ Tâm Linh Thai – một loại linh thai cổ, có thể kết nối địa mạch trong phạm vi trăm trượng.
ẦM!!!
Từ đáy biển, từng cột đá trồi lên như răng rồng, dựng thành Trấn Hải Đài — trận pháp bằng thổ trận đặc chế khắc thủy!
Các luồng thủy khí bị hãm lại, tốc độ giao động chậm hẳn đi nửa nhịp. Đòn của Giao Tộc bị lệch pha, kết giới nội lực vỡ vụn như mặt kính nứt.
Lam Nhai – giao long áo lam – nghiến răng gầm gừ:
– “Tên này… phong cả mạch nước!”
Chiến cục đảo chiều.
Phía Vương Hùng – pháp khí xuất thế, linh lực hợp khí — như quân cờ cuối cùng trên bàn đạo.
Phía Tứ Giao – tuy có ưu thế thủy vực, nhưng bất ngờ bị phá bố cục — ngỡ đang là đại quân... bỗng thành lũ nhỏ lạc trận.
Thủy Tinh dựng thương trước ngực, ánh mắt sâu như biển đáy:
– “Pháp khí các ngươi... đều là dị vật được tế luyện riêng biệt.
Không thể xem thường.”
Triệu Lân lau vết máu nơi khóe môi, thì thầm:
– “Tiểu Khê… tầng hai... chuẩn bị.”
Tiểu Khê gật đầu, sáo trong tay rít mạnh, rễ mộc hóa thành hàng trăm dây leo cắt nước như roi quất.
Vương Hùng… nhắm mắt.
Giữa trán, ấn văn “Chướng Phục Biến” đang dần hiện ra.
Một làn khói tím, nhẹ như sương mai, bắt đầu từ lòng bàn tay hắn... trườn ra giữa không trung.
Cuộc chiến — vừa bước sang ván cờ mới.