Chương 77: Lửa Kim Giao Phong – Một Trận Khai Sát

Biển trời vẫn cuộn sóng, mây đen như lưỡi trảm nặng nề treo trên đầu. Gió biển rít từng cơn lạnh buốt, mang theo hơi nước tanh mặn và sát khí lan tràn.

Ba món pháp khí vừa được kích hoạt đã tạm thời giữ vững thế trận, tạo thành thế chân vạc ngăn cản bước tiến hung mãnh của Tứ Giao Long. Nhưng ai cũng hiểu, đó chỉ là tạm thời. Bởi lẽ, một trong số Tứ Giao là Hỏa Xá – Hỏa Xích Giao tu luyện lâu năm, thần thông cực mạnh.

Hỏa Xá – thân hình cao lớn đỏ như than cháy, cặp mắt như chứa hai ngọn lửa âm địa đang bùng lên mãnh liệt. Giao văn hiện rõ trên trán, như một ký ấn cổ xưa từ thời viễn cổ. Hắn gầm lên, giọng nói như sấm động:

– “Tên tu sĩ họ Triệu kia, Kim hệ của ngươi... quá rườm rà!”

– “Ra đây! Giao đấu một trận tử chiến! Xem ngươi có mấy phần thật bản lãnh!”

**

Triệu Lân không đáp lại ngay. Hắn siết chặt Bích Linh Trượng, ánh mắt như thép lạnh, ánh kim trong mắt lóe lên.

– “Muốn đấu? Được.”

– “Chiến một trận ngoài khơi – không liên lụy đến thành dân.”

– “Ngươi dám theo, ta liền phụng bồi.”

**

Không cần thêm lời thừa, hai thân ảnh lập tức bay vụt lên trời, kéo theo sóng biển trồi sụt, chớp lóe rạch ngang tầng mây. Chỉ trong tích tắc, cả hai đã ra khỏi phạm vi mười dặm tính từ bờ – nơi mênh mông không người, chỉ có trời cao và nước sâu.

Hỏa Xá múa thương, từ trong không trung triệu ra “Hỏa Huyết Hải Liêm” – một pháp bảo hình lưỡi liềm, đỏ rực như máu, bên trên khắc đầy văn tự cổ của Giao tộc.

Chiêu thức vừa xuất, biển cả phía dưới như hóa thành biển máu, từng cột nước bốc hơi nghi ngút, pha lẫn hỏa diễm ngút trời.

Triệu Lân không hề chậm trễ. Hắn vung tay, Kim Nha Phá Trận Luân vọt lên không, xoay vòng quanh người, tiếng kim loại va chạm tạo thành âm thanh bén ngót. Luân vừa là khiên, vừa là mũi thương, vờn quanh như loài linh thú canh giới.

**

ẦM!!!

Hai chiêu đầu tiên va chạm. Sóng biển bị xẻ làm đôi, một bên đỏ như địa ngục, một bên ánh kim lóe lên sắc bén, lạnh lẽo. Không gian như rách ra một khe nứt, dư chấn lan tới tận chân trời.

**

Hỏa Xá không ngừng công. Hắn xoay tròn thương, thân ảnh lao đến như thiên thạch bốc cháy:

– “Thủy Hỏa Loạn Lưu – Phá Phá Phá!!!”

Từng lớp sóng đỏ, trộn lẫn nước và lửa, như rắn độc ngàn vảy, cuộn trào, đánh liên tục vào phòng ngự Triệu Lân.

Triệu Lân vẫn không nao núng. Tay hắn siết chặt trượng, dưới chân xuất hiện trận pháp Bát Kim Liên – tám đóa hoa kim sắc nở rộ, tỏa ra khí tức vững vàng, chống lại cuồng lưu. Thân pháp của hắn biến ảo – lùi một bước, tiến ba bước, cứ thế vững như bàn thạch giữa đại dương.

– “Kim Tung Thất Ảnh – Đột!”

Từ sau lưng hắn hiện ra bảy thân ảnh kim ảnh – như thất tinh Bắc Đẩu, đồng loạt lao lên, chém nát từng tầng sóng lửa!

**

ẦM!!!

Hỏa Xá bị ép lui nửa trượng. Hắn nghiến răng, lửa bùng quanh người, miệng thốt ra:

– “Tiểu tử… ngươi cũng khá!”

– “Nhưng ngươi còn chưa thấy chân thân ta!”

**

Giao văn toàn thân hắn bỗng nhiên phát sáng. Làn da đỏ như máu dần hóa thành từng mảng vảy cứng cáp, phản chiếu ánh lửa như gương đồng.

– “Ta chính là Hỏa Xích Giao Thể!”

– “Tu đến cực điểm, thân thể ta... chính là pháp bảo! Ngươi đỡ nổi không?”

**

ẦM!!!

Hắn hóa hình – dài mười trượng, toàn thân đỏ rực, từng chiếc vảy như tấm chắn chiến giáp. Miệng phun ra một luồng thủy hỏa hợp liêm, xoắn lấy bầu trời như lưỡi roi lửa nước, sấm sét nổi lên không ngừng.

**

Triệu Lân bị ép lui liên tục, từng bước dẫm lên sóng, khóe môi rách toạc – máu đỏ hòa vào biển.

Nhưng hắn không lùi. Trong mắt hắn hiện lên sự trầm tĩnh khủng khiếp, một loại kiên nghị của Kim tu – càng mài càng bén.

– “Ngươi thân là giao, nghĩ cơ bắp là thắng sao?”

– “Kim hệ không cầu mạnh hơn – chỉ cầu chém trúng!”

Hắn nâng trượng, nện xuống mặt nước, linh lực chấn động cả một vùng:

– “Kim Linh Định Tâm – Phá Hư Vân!”

Một đạo kim quang sắc như sợi chỉ, lao xuyên qua sương mù, không đi theo hướng chính diện, mà đâm từ phía sau lưng Hỏa Xá, xuyên qua lớp hơi nước và tầng vảy phòng hộ!

**

Phụt!!!

Mũi kim châm cắm phập vào kẽ vảy bên trái, nơi yếu hại bị sơ hở đúng một sát na. Máu đen phun ra như mưa, hòa với sóng biển đang cuồng nộ.

Hỏa Xá gào rú vang trời, quay đầu trừng mắt:

– “Ngươi...!”

**

Triệu Lân không đáp. Hắn chỉ nâng một tay, Kim Luân bay quanh, xoay nhẹ như sẵn sàng chém xuống bất cứ lúc nào.

Ánh mắt hắn lạnh đến mức khiến cả bầu trời cũng lặng đi:

– “Lần sau còn dám coi thường Kim tu – ta sẽ chém lưỡi ngươi trước!”

**

Cuộc giao đấu chớp nhoáng, dữ dội.

Cả hai đều tổn thương – một người rách máu, một kẻ thủng vảy. Nhưng người giữ thế thượng phong – lại là Triệu Lân.

Dù chỉ một sát na.

Dù chỉ một chiêu.

**

Từ xa, Vương Hùng và Tiểu Khê cảm ứng được khí tức giao tranh – sát khí vừa tan, ánh sáng vừa lắng.

Vương Hùng khẽ siết nắm tay, Tiểu Khê nhắm mắt chắp tay:

– “Hắn... thắng được một trận.”

**

Trên mặt biển, ánh kim còn vương... như một vết thương không thể xóa