Trên mặt biển, sóng lặng vài khắc sau trận chiến giữa Triệu Lân và Hỏa Xá.
Nhưng phía đông, nơi mộc khí và thủy khí giao thoa, một trận khác đang lặng lẽ thành hình.
**
Tiểu Khê đứng giữa tầng mây, áo xanh lục lay nhẹ theo gió biển. Trong tay nàng, cây sáo ngọc long lanh ánh sáng xanh nhạt như sương mai đọng trên lá tre. Ánh mắt nàng điềm tĩnh, nhưng trong sâu thẳm là một tầng kiên định bất động.
Trước mặt nàng, Mộc Cực – giao long thân đen vằn lục, dài hơn trăm trượng, từng mảng vảy như được đúc từ thiết mộc ngàn năm. Ánh mắt hắn đầy khinh miệt.
– “Ngươi cũng là mộc tu?” – Mộc Cực hất đầu, giọng trầm mà chát chúa.
– “Mộc tu mà không sát, chỉ biết sinh dưỡng… là thứ rác rưởi yếu mềm.”
Tiểu Khê không đáp. Chỉ nhẹ nâng sáo lên môi.
Âm thanh đầu tiên vang lên, mơ hồ như gió lướt qua rừng già sau cơn mưa xuân, thanh thoát mà miên man.
– “Ngươi lầm,” nàng nói khẽ.
– “Mộc, không phải để sát. Nhưng một khi đã trỗi dậy… thì mộc là thứ nuốt xác kẻ thù sạch nhất.”
**
ẦM!!!
Không chút báo trước, Mộc Cực lắc đuôi, cuộn sóng trời cao, tung chiêu đầu tiên:
– “Thủy Mộc Loạn Vũ – Vạn Lôi Kích!”
Mặt biển gào thét. Từ đó bắn lên hàng ngàn dây leo thấm đẫm thủy khí, như rắn độc cắn loạn, xé rách từng tầng mây. Đi kèm là hàng chục mũi băng trảo sắc như kim châm, rít gió lao đến!
**
Tiểu Khê lùi nửa trượng, mắt khép hờ – tay kết ấn:
– “Mộc Linh Trùng Túc – Hoa Ngục Trận!”
Từ tầng mây rơi xuống hàng trăm cánh hoa lục, ánh sáng lập lòe như tinh linh nhỏ bé. Chúng xếp thành trận thế, đan chéo giữa không trung, như một cái lưới khổng lồ.
Dây leo bắn tới bị cuốn chặt, từng sợi bị bóp nát, băng trảo chạm hoa liền tan chảy.
**
Mộc Cực nghiến răng:
– “Cũng biết chơi chiêu... Nhưng xem ngươi chống đỡ được bao lâu!”
Hắn rít gào, thân thể chuyển động, đuôi rắn quẫy như sóng thần:
– “Mộc Long Triền – Bách Xà Hồn!”
Từ thân hắn bung ra vô số rễ đen sẫm – mỗi sợi mang theo mùi tanh huyết khí, như hàng trăm con giao xà. Tốc độ bọn chúng vượt xa bình thường, cuốn thẳng đến Tiểu Khê như muốn nghiền nát mọi vật sống.
**
Tiểu Khê biến sắc.
Nhưng nàng không lùi.
Thân pháp nàng xoay chuyển, nhẹ như lá cuốn giữa gió lốc, thân ảnh như chớp, tránh từng đợt tấn công trong đường tơ kẽ tóc.
Tay trái mở túi trữ vật, triệu hồi một vật – “Huyền Liên Ấn”, một gương ấn bằng gỗ xanh ngọc, khắc đầy hoa văn cổ.
Ấn vừa chạm trán, linh khí bùng nổ. Tiểu Khê gầm khẽ:
– “Thập Vạn Mộc Đạo – Tự Hóa Thần Thể!”
Toàn thân nàng bừng sáng lục khí. Từ lòng bàn chân, hàng trăm rễ phụ vươn ra – như hòa vào trời đất.
Da thịt nàng trở nên nửa hư nửa thật, làn tóc hóa thành cành liễu, linh mạch như rễ cây, quấn lấy hư không.
**
– “Ngươi muốn sánh Mộc với ta?” – Mộc Cực gào lên, thủy khí đen lục bùng phát!
– “Ta là sinh linh mộc thủy mạnh nhất của Thủy Tộc! Ngươi không xứng!”
**
Lần đầu tiên, Tiểu Khê mở mắt.
Ánh mắt nàng như mặt hồ tĩnh lặng, sâu không thấy đáy.
– “Ngươi mạnh vì ngươi có pháp.
Ta mạnh… vì ta có người để bảo vệ.”
Nàng hít sâu, giọng nhỏ mà vang vọng trong trời đất:
– “Pháp lực có thể mượn.
Nhưng đạo tâm… chỉ có thể tu.”
**
ẦM!!!
Hai bên lao vào nhau.
Gió thét, cây cuốn, rễ bện – từng chùm mộc lưới quấn lấy nhau.
Trên không trung, hai thân ảnh va chạm, tạo ra hàng trăm tia lục lam chói lòa, nhuộm nửa bầu trời.
**
Mặt biển sôi trào.
Từng mảng rừng mộc mọc lên từ biển rồi đổ xuống, như bị xé toạc bởi chính ý chí đối nghịch.
Không ai chiếm được thượng phong.
**
Sau nửa canh giờ…
Mộc Cực thở dốc, thân thể đầy vết nứt, một bên sừng đã gãy. Từng mảng vảy đen rơi lả tả, máu lục tuôn thành vệt.
Hắn chưa thua – nhưng khí thế đã giảm.
Tiểu Khê mặt trắng bệch, một bên vai rạn nứt, linh thể mộc không còn hoàn chỉnh, máu chảy từ cổ tay nhỏ giọt… nhưng ánh mắt vẫn như cũ, bất động như rừng cổ.
**
Cả hai… chưa ai thắng. Nhưng trong tâm họ, đều hiểu.
Chỉ một giây sơ suất… một người sẽ vĩnh viễn không thể quay đầu.
**
Tiếng sáo đã ngưng.
Chỉ còn tiếng tim đập, hòa vào tiếng sóng.
Gió biển cuốn nhẹ, rừng cây trôi dạt từng nhành lá.
Đạo của mộc – nhẹ như cỏ lay, nhưng sâu… như rễ ngàn năm bám sâu trong đất.
**
Xa xa, Triệu Lân đưa mắt nhìn về phía ấy.
Vương Hùng chắp tay, lặng lẽ đứng bên.
Không ai lên tiếng.
Bởi họ biết – trận chiến ấy, không phải để thắng… mà để giữ.