Chương 79: Thổ Tâm Trấn Hải – Nhất Nhân Thủ Tuyến

Mây đen dần kéo lại. Trên cao, lôi quang vằn vện.

Mặt biển không còn là nước – mà là một vực xoáy sôi trào giữa thiên địa.

Vương Hùng vẫn đứng nguyên, chân đạp khối đá nứt toác, hai mắt nhắm lại như nghe tiếng gì trong lòng đất vọng về.

– “Thổ là tĩnh.”

– “Nhưng nếu cần, thổ cũng có thể gầm lên như hỏa.”

Tay phải hắn vươn ra, tụ một đạo ấn quyết dày như núi.

Một âm thanh khàn khàn từ miệng hắn bật ra – không lớn, nhưng khiến biển cả như ngừng thở:

– “Thổ Vực Quy Nguyên – Vạn Tượng Cổ Nhai.”

ẦM!!

Từ đáy biển bùng lên một loạt nham thạch đỏ sậm, không bốc cháy – mà cứng như sắt.

Nó tạo thành từng vòm chắn nối tiếp, kéo dài như một vành cung đá trước mặt Vương Hùng, gắn chặt vào tháp cốt.

Tựa như cả thiên nhiên cùng dồn lại nơi hắn trấn giữ.

Lam Nhai lượn quanh không trung, cặp mắt lam sáng quắc, giọng lạnh như nước sâu:

– “Ngươi đang đùa với lực lượng lớn hơn chính ngươi.”

– “Thổ không cản nổi nước mãi đâu.”

Vương Hùng ngẩng mặt, mồ hôi chảy theo sống mũi, giọng khàn nhưng từng chữ vững như bàn thạch:

– “Không cần mãi.”

– “Chỉ cần… đến lúc họ rút lui.”

Ánh nhìn hắn dõi xa xăm – nơi Triệu Lân vẫn đang tử chiến với Hỏa Xá, nơi Tiểu Khê đang chống lại Mộc Cực giữa tầng trời.

Hắn không nhanh như Triệu Lân. Không tinh như Tiểu Khê.

Nhưng hắn – là người có thể đứng lâu nhất.

**

Lam Nhai không nói nữa.

Thân hình hắn uốn thành vòng cung – vảy xanh bạc lấp loáng, tay hóa trảo rồng, gầm lên:

– “Ngươi chê nước chưa đủ sâu.”

– “Vậy thì… cho ngươi nếm Thủy Tâm Trảm Thần – Hồi Lãng Vô Tận!”

ẦM!!!

Từ sau lưng Lam Nhai, một vực nước đen ngòm mở ra – không phải sóng, mà là tinh hải khí nén lại.

Từng vòng xoáy đan chặt, xoáy sâu như muốn rút sạch linh lực trong thiên địa.

Cú trảo của hắn đâm thẳng vào tầng chắn đầu tiên – phá nát.

Rồi tầng thứ hai. Thứ ba.

Mỗi lần va chạm, thân thể Vương Hùng lại tràn ra một tia máu – nhưng ánh mắt vẫn không đổi.

Hắn gầm khẽ:

– “Đừng quên…”

– “Thổ phá thủy – là lý trời.”

– “Thổ giữ sinh mệnh – là đạo người.”

Lời chưa dứt, hắn há miệng, cắn đầu lưỡi – máu hòa vào linh khí, rót xuống đất.

Địa linh cảm huyết – sinh mạch dậy sóng.

Dưới chân hắn, tháp cốt biến hóa, hóa thành Cổ Thổ Nhân Hình – cao mười trượng, đứng thẳng giữa biển, đôi tay dang ngang như thần linh che chắn.

Linh khí quanh hắn xoắn lại, không thành kiếm – không thành thương – mà thành chân khí hộ giới cứng hơn đá, tĩnh hơn núi.

**

Giao long lao tới.

Cổ Thổ đón lấy.

ẦM!!

ẦM!!

ẦM!!!

Biển vỡ thành từng vòng sáng.

Thân ảnh cả hai văng ngược, nhưng vẫn không ai chịu lùi.

**

Máu chảy xuống môi Vương Hùng.

Hắn khụy một gối. Nhưng ngay sau đó, lại chống tay đứng lên.

– “Ta không mạnh nhất.”

– “Nhưng ta… là người cuối cùng ngã.”

Lam Nhai nhìn hắn, lần đầu lặng đi một thoáng.

Không phải vì e ngại, mà là… bất phục.

Giao long hít sâu, nước biển tụ vào đan điền, linh khí gầm gào:

– “Ta sinh ra trong nước – tu hành bằng thủy – lớn lên từ sóng.”

– “Ngươi – một người phàm – mà dám lấy đá cản biển?”

Vương Hùng gằn từng chữ:

– “Đúng. Vì đá – không cần thắng nước.”

– “Chỉ cần… đứng lâu hơn nước chảy.”

Câu nói ấy – như đóng một dấu ấn giữa biển khơi.

**

Ngay khi Lam Nhai định tiếp tục tung đòn,

Từ phía chân trời – một tiếng sáo vang lên.

Tiếng sáo nhẹ – nhưng cắt ngang tầng mây.

Ánh sáng từ hướng Tiểu Khê bùng lên – lục khí ngập trời.

Từ hướng khác, Triệu Lân gào lên một tiếng, Hỏa Xá bị đánh văng ra xa, khí thế cuộn ngược.

Lam Nhai khựng lại – đôi mắt nheo lại nhìn ba hướng.

Hắn hiểu.

Ba người này – hắn không phá nổi một người, thì đừng mong thắng cả ba.

Hắn nghiến răng, hóa lại hình người, thở ra một luồng nước xanh.

– “Thôi được. Không đáng để mất thêm thời gian.”

– “Nhưng nhớ lấy... Thủy có thể lùi. Nhưng lùi để cuốn sạch một lần sau.”

Lam Nhai xoay người – tan vào sương biển.

**

Vương Hùng đứng một lúc rất lâu.

Chỉ đến khi ánh sáng từ hai bên kia tan đi, hắn mới thở dốc, khuỵu xuống, tay vẫn giữ kết ấn – như chưa dám thả lỏng.

– “Ta giữ được rồi…”

– “Cuối cùng cũng giữ được rồi…”

Phía xa, tiếng dân phàm la hét, kinh sợ – nhưng không một ai bị sóng cuốn.

Không một ai bị thương.

Vương Hùng gượng cười, tay siết lại khối đá đã nứt dưới chân:

– “Thổ, không thắng ai.”

– “Nhưng… giữ được tất cả.”