Chương 80: Ba Đạo Khai Biến – Sinh Tử Phân Gian

Biển cuộn. Sóng gào.

Ba trận tuyến. Ba người.

Mỗi người… đều sắp gục.

**

**

Máu chảy loang giữa bọt sóng và linh khí loạn lưu.

Trong không gian chia ba, linh quang xen lẫn tử khí, ba đạo thân ảnh lảo đảo vẫn đứng trụ, chưa hề lùi nửa bước.

**

**

Triệu Lân – Kim Luân Huyết Ảnh

Máu đỏ nơi miệng hắn chảy thành từng sợi. Kim Luân trong tay đã rạn vỡ, từng chiếc phi châm vỡ vụn dưới đất như kim sa tàn úa.

Đối diện là Hỏa Xá, thương pháp cuồng liệt như lửa quỷ, mỗi chiêu đều như đốt cháy khí hải, thiêu linh mạch thành tro bụi.

Một chiêu đánh tới, chấn khí đập vào ngực, khiến Triệu Lân hộc ra một búng máu.

Nhưng hắn không lùi. Mắt đỏ bừng.

– “Kim hệ… sát chiêu… cuối cùng!”

Tay phải run rẩy giơ lên. Một phù văn nhỏ hiện ra – cổ ấn màu vàng nhạt, khắc hai chữ cổ xưa:

“Thất Biến.”

Linh lực toàn thân chuyển động, máu dồn ngược về tim.

**

Tiểu Khê – Tử Liên Đọa Lệ

Rừng cây vặn vẹo, thân thể Mộc Nhân đã gãy vụn phân nửa, từng mảnh linh thể vỡ vụn như tro rơi trên mặt đất.

Đối diện nàng là Mộc Cực, một thương hình mộc khí, sắc bén như đâm vào linh hồn.

Cú lao tới của hắn, mang theo mộc khí phá tâm – không chỉ đánh thân thể mà cả căn cơ tu hành của nàng.

Nàng lùi lại một bước.

Vết ấn hoa sen tím trên trán lóe sáng, tỏa ra từng luồng khí tử mộc quấn quanh thân thể.

– “Tử Liên Biến – Khai.”

Không phải phòng ngự. Là nghịch biến!

**

Vương Hùng – Phục Biến Định Linh

Biển động, thổ khí dâng lên từ đáy.

Vương Hùng ngồi thụp giữa nước, quanh người dựng đầy những trụ đá nứt vỡ – là dư âm của từng lần thi triển Chướng Phục Biến.

Đan điền hắn rạn nứt, khí hải trống rỗng. Mỗi hơi thở như rút cạn cả linh hồn.

Lam Nhai, thân Giao khổng lồ, lao đến như sóng thần sụp đổ.

– “Chết đi!!”

Vương Hùng cắn răng, giơ tay đập mạnh vào mi tâm.

– “Chướng Phục Biến – Đệ Tứ Biến!”

**

ẦMMMM!!!

Cả ba… đồng thời bạo phát.

**

Triệu Lân – “Kim Ảnh Trùng Phản – Nhất Kích Phá Linh”

Tất cả phi châm còn sót lại hóa thành Kim Ảnh Cự Luân, xoáy quanh người như nhật thực chói lòa.

Hắn đặt tay lên ấn phù, truyền linh lực cuối cùng.

Kim Luân xoáy dữ dội, hóa thành lưỡi cắt xuyên phá nguyên thần, xé rách kết giới Hỏa Xá.

ẦM!!

Kim Ảnh chém thẳng từ bả vai xuống ngực Hỏa Xá, phá vỡ lớp vảy lửa, xuyên thấu tận linh thể.

Hỏa Xá gào rống, thân thể xoay tròn rơi xuống biển, thương gãy đôi, giao thể vỡ vụn!

**

Tiểu Khê – “Tử Liên Phân Ảnh – Hồi Nguyên Thức”

Từ đống tàn dư của Mộc Nhân, một đóa tử liên đen tuyền nở rộ.

Từ tâm hoa, ba phân thân hiện ra – mang ba trạng thái:

– Cường công như liêm đao

– Phòng ngự như cổ mộc

– Trị liệu như linh khí xuân phong

Cả ba đồng loạt đánh về phía Mộc Cực, Mộc Ảnh Tứ Trận Kết giăng ra.

Trận pháp giam cầm linh mạch, áp bức hồn hải.

Mộc Cực rống lên, định phá trận – nhưng đã muộn. Một bản thể đánh vỡ sườn phải, hai bản còn lại khóa gân linh.

**

Vương Hùng – “Chướng Phục Biến – Hóa Thổ Phệ Linh”

Ấn chú mi tâm tách ra thành ba vòng xoắn xoay ngược.

Thổ khí trong khu vực bị rút về, tụ vào thân thể hắn.

Làn da hóa nâu xám, thân hình như khối đá sống, cổ thạch ngàn năm.

Lam Nhai gầm lên, lao tới như thủy triều giận dữ.

Vương Hùng cắm hai tay xuống đất, hô lớn:

– “Thổ Hồn Phệ – Định Hải!”

Dưới chân Lam Nhai hiện ra một trận pháp thổ khổng lồ, khóa chặt thân rồng vào đất.

Khí hải Lam Nhai bị hút ngược, thân thể run rẩy co giật!

Vương Hùng thét vang, tung ra một quyền nghìn cân –

– “Phá Linh Thạch Quyền!”

ẦMMMM!!!

Cú đấm nện thẳng vào đầu rồng – khiến đầu Giao Long nứt toác, máu chảy xối xả!

**

Ba người. Ba chiến tuyến. Đồng loạt chiến thắng.

**

Từ xa, Thủy Tinh run rẩy, sắc mặt đại biến:

– “Không thể nào… chỉ là Trúc Cơ… bọn chúng…”

Bạch Lân và tàn binh Thủy Tộc lùi nửa dặm, không còn dám xông tới.

**

Mây đen… tan dần.

Sóng… dịu xuống.

Trời… hé sáng một góc.

Nhưng…

**

Giữa ba vùng chiến địa, ba người đồng loạt quỳ xuống, mỗi người chỉ còn một gối chạm đất – thở dốc, run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

Khí hải như khô cạn. Linh lực gần đáy. Mỗi người đều đang ở ranh giới của tử vong.

Triệu Lân khàn giọng:

– “Gắng thêm chút nữa…”

Tiểu Khê đặt tay lên ngực, linh mạch vỡ nát, vẫn cố gượng:

– “Không… được ngã xuống…”

Vương Hùng chống tay, máu từ mi tâm rỉ xuống, nhưng ánh mắt vẫn bừng sáng:

– “Chúng ta… vẫn còn giữ được đạo tâm.”

Cả ba cùng ngẩng đầu.

Mây trời chia đôi, ánh sáng chiếu rọi xuống như lời chứng giám.

Ba đạo khai biến. Sinh tử phân gian.

Đạo… vẫn còn đây.