Biển Nam dậy sóng.
Từng cột nước đen ngòm trồi lên từ đáy sâu, máu đỏ lẫn bọt biển loang rộng khắp mặt nước như một bức tranh tàn khốc.
Tiếng thét giận dữ từ bốn con Giao Long hòa cùng tiếng trống trận của Thủy Tộc, vang vọng như sấm giáng.
Giữa bầu trời nhuốm mùi tử khí, ba bóng người vẫn đứng vững – Vương Hùng, Tiểu Khê, Triệu Lân.
Ánh mắt họ kiên định, áo bào rách nát, linh lực tiêu hao nặng nề… nhưng lòng không lùi.
Đúng lúc ấy – một tiếng truyền âm lạnh lùng vang lên trong tâm trí cả hai:
– “Khê, Lân… rút lui.”
Tiểu Khê sững người, Triệu Lân trợn mắt quay lại:
– “Cái gì?”
Vương Hùng truyền âm tiếp, từng chữ như đinh đóng cột:
– “Ta sẽ ở lại.”
– “Không!” – Hai người đồng thanh gào lên.
– “Huynh nói cái gì vậy?! Đừng mơ bọn ta sẽ để huynh ở lại một mình!”
Vương Hùng vẫn bất động, thần sắc kiên quyết:
– “Trước khi rời Lạc Minh Cốc, chúng ta từng thề: Ai tu vi cao hơn, người đó có quyền ra lệnh.”
– “Giờ ta là người mạnh nhất. Đây là… mệnh lệnh!”
Hắn ngừng một chút, rồi nhìn thẳng vào họ:
– “Chưởng môn từng dặn – trong mọi biến cục, điều quan trọng nhất là còn người sống để truyền đạo.”
– “Một mình ta cầm chân là đủ. Các ngươi còn hai đứa nhỏ, dễ lập đội hơn.”
– “Các ngươi… phải sống!”
Không đợi họ phản kháng, tay áo Vương Hùng khẽ lật.
Truyền tống phù giấu trong áo Tiểu Khê và Triệu Lân đồng loạt phát sáng – kích hoạt.
– “Vương Hùng! Ngươi dám!!”
– “Đồ khốn!! Dừng lại!!!”
Tiếng gào thét vang vọng giữa trời, nhưng ánh sáng truyền tống đã bốc lên như hai cột trời.
Tiểu Khê và Triệu Lân bị cuốn đi, nước mắt chưa kịp rơi, thân ảnh đã mờ dần.
Chỉ còn lại một mình Vương Hùng – đối diện với đại quân Thủy Tộc.
Hắn chậm rãi hít một hơi thật sâu.
Tinh khí trời đất như tụ về thân thể hắn, gió xoáy quanh người, sóng cuộn dưới chân.
Đôi mắt hắn bỗng sáng rực như ánh sao giữa cơn bão.
– “Thất Thập Nhị Biến – Địa Sát Biến Pháp… Khai!”
– “Ngũ Hành Xuất Thể – Trấn Đạo Vô Gian!”
ẦMMMMMMMM——!
Một tiếng nổ như trời gầm đất vỡ vang lên.
Linh lực từ cơ thể Vương Hùng bùng nổ – dấy lên những cột sáng ngũ sắc.
Năm thân ảnh đồng thời xuất hiện quanh hắn – bốn phân thân bao quanh bản thể, tạo thành một trận thế xoay tròn giữa trời.
Ngũ Hành Xuất Thể – Tổ Hợp Chiến Đấu!
Kim Phân Thân:
Giáp bạc phủ toàn thân, khí thế như thần binh giáng trần.
Từ miệng phun ra hàng ngàn phi châm sắc bén – như một cơn mưa kim rít gào.
Chiêu: “Thiết Vũ Loạn Phong – Ngân Châm Loạn Tập!”
Mộc Phân Thân:
Ánh mắt xanh lục như ngọc bích.
Miệng há ra phun dây leo – cổ mộc đâm xuyên mặt biển, trói chặt thủy xà.
Chiêu: “Mộc Vương Khai Hoa – Thụ Hồn Loạn Căn!”
Thủy Phân Thân:
Thân thể trong suốt như nước, linh động vô thường.
Từ miệng phun ra long quyển, tạo thành cột xoáy rồng xanh xé toạc sóng lớn.
Chiêu: “Thủy Long Đạn – Hải Hồn Phá Kình!”
Hỏa Phân Thân:
Tóc bốc cháy đỏ rực, tay tung ra hỏa cầu như thiên thạch.
Lửa đỏ bùng lên thiêu cháy cả một góc biển.
Chiêu: “Diễm Độn Liên Châu – Hỏa Thần Phá Tỏa!”
Bản Thể – Thổ Hành:
Tóc hóa xám tro, mắt thành vân thạch cổ ngàn năm.
Miệng phun ra đất đá nóng chảy – tạo thành tường chắn cao vạn trượng.
Chiêu: “Thổ Vụ Tụ Nham – Vạn Trụ Tâm Cung!”
Khí thế cuồng bạo làm cả bầu trời chấn động.
Ngũ hành xoay tròn quanh bản thể – như thiên địa hợp nhất.
Thủy Tinh phía xa biến sắc.
Tứ Giao Long gầm thét, nhưng từng đợt công kích đều bị ngũ hành phản đòn – đánh bật lùi từng bước.
Chưa từng có ai thi triển được Ngũ Hành Cùng Xuất.
Càng chưa ai có thể cùng lúc thi triển phân thân có thực thể, lại còn phun ra nguyên tố như thần linh giáng hạ.
Giữa bầu trời đen kịt, một thân ảnh đơn độc tỏa ngũ quang lẫm liệt, như trấn thủ giữa trời và biển.
Vương Hùng rít qua kẽ răng, mắt nhìn thẳng quân thù:
– “Các ngươi không cần biết ai đúng ai sai…”
– “Nhưng chỉ cần ta còn đứng đây – nước các ngươi… không được dâng qua bức thành này nửa tấc!!”