Biển gào rít, gió cuộn thành cơn lốc xoáy. Mây đen kéo tới như tấm màn tử thần đổ ập xuống mặt biển.
Tiếng xé rách vang vọng, cánh tay của Mộc Phân Thân bị chém lìa, máu không rơi xuống biển mà hóa thành vô số dây leo uốn lượn, siết lấy Lam Giao như muốn đồng quy vu tận.
Hỏa Phân Thân đã nửa thân nát bươm sau cú trảo sắc bén của Hỏa Xá, nhưng hắn vẫn gầm lên, miệng há rộng, phun ra một cột hỏa diễm nóng rực. Ngọn lửa quét qua, đốt trụi phần râu dài của đối thủ, khiến Hỏa Xá thét lên đau đớn.
Kim Phân Thân và Thủy Phân Thân vẫn giữ thế ổn định, nhưng trước sự vây công của hàng chục binh tôm tướng cá, mỗi giây trôi qua là một nhát cắt xẻ linh lực. Thân thể dần mờ, hơi thở hỗn loạn.
Giữa vòng vây tầng tầng lớp lớp, Vương Hùng bản thể đứng sững. Người hắn bê bết máu, áo choàng nát vụn, mắt đỏ như ngọc, nhưng vẫn ngẩng đầu, đối diện Thủy Tinh.
Sau lưng hắn là cổng vào Ngư Phong Thành – nơi trú ẩn cuối cùng của hàng ngàn thường dân đang cầu nguyện trong sợ hãi.
Máu đổ… nhưng chân không lùi.
Một lớp binh lính đổ xuống, lớp khác lại tràn lên. Hơn ba mươi đội ngũ thủy tộc đã bao vây toàn cục. Bốn phân thân phối hợp, ngũ hành vận chuyển, nhưng vẫn chỉ là một thân đơn độc trong tuyệt địa.
Vậy mà… hắn cười.
Nụ cười không điên, không giận, cũng không ai oán.
Chỉ là… đạo tâm không hối.
Thủy Tinh chau mày:
– “Ngươi… đang cười gì?”
Hỏa Xá, gầm gừ:
– “Sắp chết rồi mà còn cười? Hay là bị đánh đến lú đầu rồi?”
Vương Hùng không đáp. Hắn bước một bước – đúng ngay trung tâm của ngũ hành trận – vị trí nối kết giữa bản thể và bốn phân thân.
Giờ khắc ấy – mỗi phân thân của hắn đều đang kìm chân một Giao Long:
Kim Phân Thân – ghìm lấy Xích Giao (Hỏa Xá)
Mộc Phân Thân – khóa chặt Hắc Giao (Mộc Cực)
Thủy Phân Thân – kéo chân Lam Giao (Thủy Liên)
Hỏa Phân Thân – quấn chặt Xám Giao (Xám Vân)
Bản thể – đứng trước Thủy Tinh, chỉ còn ba bước là chạm.
Tay trái Vương Hùng chầm chậm rút ra một viên đan dược đỏ sẫm như máu tươi pha thủy ngân. Khí tức tử kim bốc lên ngùn ngụt.
– “Huyễn Sinh Tán Cốt Đan. Đốt sinh cơ, dẫn thiên cơ.”
Hắn nuốt viên đan. Cơ thể lập tức run rẩy, khí tức tăng vọt, ánh mắt hóa rực như nhật nguyệt.
Tay phải rút ra một tấm phù – Tử Lôi Đoạt Hồn Ấn – lá phù màu đỏ đậm, viền vàng, chính giữa khắc chữ “LÔI” như lưỡi đao xé rách đạo pháp.
Đây không phải phù chú bình thường. Đây là phù hắn tự luyện, dùng chính máu mình hòa luyện ba tháng ròng, một lần dùng – không đường sống.
– “Các ngươi hỏi ta cười gì?”
– “Cười… vì không cần thắng!”
– “Chỉ cần kéo các ngươi chết cùng!!”
ẦMMMMMMM!!!
Tấm phù nổ tung trong tay. Chữ “LÔI” hóa thành một luồng sáng tử kim, lao thẳng lên mây đen cuộn cuộn phía trên. Trời không sấm… nhưng tan.
Bầu trời rách ra từng mảng, ánh sáng tím sẫm tràn khắp, u ám như địa ngục mở cổng.
Một tiếng nổ không thanh – nhưng mọi thủy tộc tu sĩ đều tái mặt.
Tử Lôi – tiền thân của Lôi Kiếp. Là tai ương chỉ xuất hiện khi trời muốn tru diệt một tu sĩ nghịch thiên!
Thủy Tinh rùng mình:
– “Không… không thể nào… Đây là Thiên Kiếp Sơ Hình…”
Tứ Giao đồng loạt cảm nhận cái rét thấu hồn. Thủy hệ – vốn kỵ lôi – giờ như bị ép chạm vào tử vong.
Ngũ hành đại trận được dựng nên từ bốn phân thân và bản thể – ngũ trụ liên kết, hấp dẫn đạo lôi như ngũ lôi dẫn mạch.
ẦMMMMMMMMMMMM!!!
Năm tia lôi tử kim như phán quyết của thiên đạo – lần lượt giáng xuống năm điểm: từng thân thể đang áp sát Giao Long!
Biển rung trời chuyển. Một vùng sóng cuộn khổng lồ bị hút cạn – rồi… nổ tung!
Giao Long gào thảm. Mỗi thân ảnh khổng lồ bị đánh trúng lôi kiếp đều cháy đen, thân thể co giật.
Cuối cùng – trong luồng sáng tan hoang ấy – người ta thấy một bóng người đang cháy – vẫn đứng thẳng.
Một người, một phù chú, một tia thiên lôi.
Đánh xuống không phải vì muốn thắng…
Mà để kéo cả thiên địa… cùng chết chung.