Chương 83: Một Lần Sống Trọn – Một Lần Chết Đúng

ẦM!!!

Tiếng sét nổ vang dội như xé toang tầng trời. Ngũ Lôi Giáng Thế – thiên uy lẫm liệt đổ ập xuống Nam Hải.

Chớp tím xé bầu trời, lôi quang trùm kín cả một vùng biển rộng lớn, nơi hàng vạn binh sĩ Thủy Tộc đang dàn trận. Mặt nước bỗng chốc vỡ tung, sóng thần cuộn trào, từng lớp từng lớp như núi cao đổ xuống.

Trong khoảnh khắc ánh tử kim phủ kín, trời đất như bị xóa tên. Rồi, khi ánh sáng ấy rút đi, để lại chỉ còn tro tàn bay lả tả và khói xám cuộn lên ngùn ngụt.

Những cá voi khổng lồ, vốn là chiến thú thủy vực, nằm trôi phơi bụng, không động đậy. Những con rùa đen mai cháy trụi, mắt trợn ngược, khói vẫn bốc lên từ các vết nứt. Đám thủy binh vốn dũng mãnh giờ đây tan tác, tháo chạy tứ tán như đàn kiến vỡ tổ, như côn trùng gặp gió lốc.

Chúng đã hiểu. Đã nếm mùi thứ mà bọn chúng ngạo mạn xem thường: lôi đình nhân giới – sức mạnh của trời giáng.

**

Trên bầu trời rách nát, bốn thân ảnh khổng lồ loạng choạng giữa không trung – Xích Giao, Hắc Giao, Lam Giao, Xám Giao – thân thể phủ đầy thương tích, vảy vỡ máu loang, thần quang lờ mờ như sắp tan biến.

Thủy Tinh, thủ lĩnh Thủy Tộc, lúc này chỉ còn là cái bóng tàn. Giáp ngực vỡ toác, máu tím tuôn trào như suối, đôi mắt đỏ như máu ngầu nhìn xuống đất mà không dám đáp xuống.

Hắn quỳ một gối giữa tầng không, thần sắc hoảng loạn, khí tức đứt đoạn. Thần hồn của hắn bị chấn động mạnh bởi thiên uy, run rẩy như ngọn đèn trước bão.

**

Trong làn sương khói còn lơ lửng, một bóng người cô độc đứng giữa biển lửa vẫn chưa kịp tắt.

Vương Hùng.

Toàn thân hắn cháy đen, những vết bỏng lan khắp tay chân, máu hòa tro bụi rơi từng giọt xuống cát nóng bỏng. Pháp mạch đã rạn, hỏa diễm chưa tắt, linh khí lẫn tử khí đan xen quanh người.

Dù thế, hắn vẫn đứng. Dáng đứng xiêu vẹo, nhưng vẫn kiêu hùng.

Hắn ngửa cổ, máu trào nơi khóe miệng, hét lên giữa biển trời:

– “Nhân tộc ta nhỏ yếu… nhưng chưa bao giờ – có thể khinh thường!”

Tiếng gào hòa trong tiếng gió, vang vọng như tiếng chuông tang trên chiến trường.

**

Rồi… hắn khuỵu xuống.

Hai chân quỳ gối giữa vũng máu, một tay chống đất, run rẩy như sắp sụp đổ.

Linh lực tan dần từng đợt, như cát trôi khỏi tay, không giữ được nữa. Khí tức yếu dần, tan vào thiên địa.

**

Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy cái chết đến gần đến thế.

Không phải cái chết nhanh chóng của một đòn chí mạng, mà là cái chết chậm rãi, từng tấc da bị gió cắt, từng hơi thở như đốt cháy linh hồn.

Hắn thở gấp, mỗi luồng khí vào phổi đều như lửa thiêu. Nhưng giữa cảnh sống chết mơ hồ, tâm hắn – lại bình lặng chưa từng có.

**

Mắt hắn nhòa đi… nhưng trong tâm trí, hình ảnh dần hiện về rõ ràng.

Hắn thấy…

…Tuổi thơ nghèo khó ở quê nhà. Bà ngoại ngồi bên phản tre, tay run run múc cho hắn bát cơm chan nước cá. Miệng bà nhai trầu, cười móm mém như tiếng ve giữa trưa hè.

…Hắn thấy mình chạy nhảy trong sân đất, ngã trầy đầu gối, bà thổi phù phù, bôi thuốc lá rừng rồi vỗ đầu, gọi nhỏ: “Cháu ngoan…”

**

Hắn thấy…

…Lúc cùng Triệu Lân và Tiểu Khê nhập môn, ba người khệ nệ ôm bó củi gãy, vừa run vừa cười vì bị sư phụ phạt.

…Những lần cùng nhau vượt hiểm, chém ma cứu người, ánh mắt rực cháy trong đêm. Khi đối mặt với huyết tu sát hại cả thôn, ba người cùng đứng, cùng chiến đấu – không ai lùi bước.

…Lúc bị vây khốn trong hang động cổ xưa, tưởng chừng không thoát được – ba người ôm nhau mà thở gấp, rồi bật cười vì vẫn còn sống.

**

Hắn thấy…

…Ba mươi năm sống như phàm nhân nơi làng chài xa xôi.

Mỗi buổi sáng dậy sớm ngồi vá lưới, rửa cá, nghe tiếng sóng vỗ mạn thuyền.

Mỗi chiều rửa tay nấu cơm, ngồi chờ huynh đệ về cùng ăn.

Mỗi đêm kể chuyện tiên gia cho lũ trẻ, ánh đèn dầu nhấp nháy, tiếng cười vang vang bên bờ biển.

**

Tất cả… lướt qua như một dòng chảy ấm áp.

Không dài.

Không rực rỡ.

Nhưng là một đời trọn vẹn.

**

Hắn thầm nghĩ:

– “Lần này… mình chết rồi.”

– “Nhưng là cái chết vì huynh đệ.”

– “Cái chết vì ba vạn bá tánh sau lưng.”

– “Một lần sống trọn – một lần chết đúng.”

**

Hắn ngước nhìn lên trời, mắt nhòe máu, miệng khẽ động:

– “Tứ Giao tổn thương, ít nhất hai trăm năm không dậy nổi…”

– “Còn hai trăm năm sau thì sao…?”

Hắn cười – một nụ cười nhẹ nhõm như gió biển:

– “…Không còn là chuyện của ta nữa rồi.”

**

Rồi… hắn đổ xuống.

Thân thể ngã ngang trên cát.

Linh lực tan sạch.

Đan điền trống rỗng, mạch pháp rạn nứt như mảnh sành.

Vương Hùng, từ giây phút đó – không còn là tu sĩ.

Sống… hay chết?

Không ai biết.