Chương 84: Dòng Sống Mong Manh – Cơ Duyên Giao Hội

Thân thể Vương Hùng trôi dạt vô định giữa biển xanh.

Chiến trường sau lưng đã thành biển lửa. Lôi kiếp nhân tạo từ Tử Lôi Huyết Ấn quét sạch cả trăm trượng, khiến biển gầm trời thét. Nhưng chính bản thân hắn cũng bị lôi lực phản chấn, huyết mạch đứt đoạn, linh hồn tổn thương, linh căn nứt vỡ.

Linh lực tán loạn, nguyên thần sắp tiêu tan, chỉ còn một nhịp thở lờ mờ níu kéo hắn khỏi vực tử vong.

Thân thể gầy gò ấy, bị sóng cuốn suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng trôi dạt vào một con suối nhỏ ở Tĩnh Hà Quốc, một quốc gia nhỏ nằm nép bên dãy Bạch Lâm Sơn.

**

Bờ suối yên bình, hoa dại ven bờ khẽ lay. Gió nhẹ thổi qua đám lau sậy, mang theo tiếng côn trùng khe khẽ. Vương Hùng nằm bất động, làn da xám nhợt, mạch đập mong manh. Nhìn từ xa, hắn chẳng khác gì một kẻ đã chết.

Thế nhưng — sâu trong đan điền, một đốm sáng đỏ vẫn còn lập lòe.

Đó là tàn tích của mảnh nội đan Lục Vĩ Yêu Hồ mà hắn từng vô tình hấp thụ khi còn là một tiểu hài tử ở thôn Vân Hà. Trăm năm qua, thứ yêu lực ấy ẩn tàng trong xương sống, giúp hắn tu luyện tiến nhanh hơn bình thường mà không hay biết.

Hôm nay, chính nó giữ lại cho hắn một nhịp sinh cơ cuối cùng.

**

Nhưng… thứ ấy cũng sắp cạn.

Chỉ cần thêm vài ngày — có thể chỉ một cơn gió lạnh thổi qua — mạch sống mong manh kia sẽ bị cắt đứt.

Thế gian vốn vô tình.

Nhưng cũng có những khoảnh khắc kỳ duyên, trời đất không ngoảnh mặt.

**

Một đạo nhân áo lục đang du hành ngang qua ven suối.

Người ấy tầm ngũ tuần, râu bạc như sương, thần sắc ung dung. Trên lưng y treo một cây sáo ngọc, bên hông đeo túi linh thảo. Mỗi bước chân nhẹ như gió, khiến cỏ dại cũng không lay.

Đó là Thanh Nguyệt Tán Nhân, một cửu vĩ yêu hồ đã tu hành gần ngàn năm, hiện thân là đạo sĩ ẩn thế, đi khắp thiên hạ tìm dấu tích con cháu năm xưa – đặc biệt là Lục Vĩ Hồ từng mất tích trong truyền thuyết.

Bất chợt, y khựng lại. Mắt lóe sáng.

— “Đây là… khí tức của huyết thống hồ tộc?”

Y phất tay, một đạo linh quang bay ra từ ống tay áo, lượn quanh người Vương Hùng, rồi lập tức rung động.

Y nhíu mày, ánh mắt trầm xuống:

— “Một nhân tộc… lại dung hợp yêu khí lục vĩ hồ con cháu của ta? Không, đây không phải cưỡng ép... mà là đồng hóa. Hắn dùng 2 ngón tay thi triển sưu hồn thuật( tất cả ký ức từ bé đến lớn của vương hùng đều hiện lên, trừ những đoạn truyền thụ công pháp sư môn được phong kín)

hắn đã hiểu tất cả, kể cả việc vương hùng vô tình ăn thịt cá trắm đen.

kẻ này từ khi tu đạo chưa từng phản bội đạo tâm của mình, lúc chết vẫn tìm cách bảo vệ sư môn, bảo vệ chúng sinh. Y ngồi xuống, đặt tay lên đan điền Vương Hùng. Linh lực đã rối loạn. Kinh mạch đứt đoạn. Huyết mạch gần khô cạn.

— Chậm vài ngày e là cả ta cũng không thể cứu sống.

Y lấy từ túi ra một viên đan dược tỏa ánh lam hàn: “Tỵ Huyết Nguyên Linh Đan”, chuyên dùng để nối lại đứt mạch và giữ lại hồn vía.

Miệng lẩm nhẩm chú ngữ, y truyền đan vào miệng Vương Hùng, đặt hai ngón tay lên huyệt Thái Dương, vận lực đẩy dòng khí vào từng tấc kinh mạch tê liệt.

— Ngươi giúp ta hiểu rõ sống chết của lục vĩ, không cần phải đi tìm nó nữa, gặp hậu nhân của ta là nhân, ta giúp ngươi là quả. Nay ta cho ngươi 1 tia cơ duyên hồi phục.

**

Trong mơ hồ…

Vương Hùng nghe tiếng nước chảy, nghe tiếng đàn nhẹ như gió xuân, có ai đó gọi tên hắn. Trong vô thức có ai đó nói với hắn: Ngươi phải sống, gầy dựng lại sơn môn.

Trong lòng hắn — hình ảnh bà ngoại hiện về: gói cơm cháy, giọng kể cổ tích, bàn tay đầy vết chai nhưng luôn vuốt tóc hắn nhẹ nhàng. Rồi đến những năm tháng trong Lạc Minh Cốc, bóng hình Tiểu Khê, Triệu Lân, sư tôn Trư Trường Không, từng người từng nét – sống lại một lần nữa.

Tất cả… dồn lại thành một tiếng thở khẽ.

Và một giọt nước mắt… chảy nơi khoé mắt.