Chương 125: Lò Đan Mở Cửa – Sóng Ngầm Dưới Núi

Từ sau buổi luyện đan đầu tiên thành công rực rỡ, Vương Hùng chính thức được Tống Vô Trần thu nhận làm đệ tử chân truyền, trở thành người thứ hai mang thân phận đó trong Đan Đường sau hơn ba mươi năm.

Lúc nhận được lệnh bài đệ tử tinh anh, hắn không có nhiều biểu cảm. Nhưng khi bước vào Linh Đan Các, nơi lưu trữ các bí điển cổ lão nhất về luyện dược của Ngũ Tinh Môn, Vương Hùng thực sự cảm thấy đạo tâm dao động.

Trong ánh sáng dịu mờ của trận pháp bảo hộ, từng tủ sách ngọc, từng quyển bí điển bọc vàng cũ kỹ, từng chiếc hộp chứa linh thảo quý giá như phát ra hơi thở của thời gian.

Tống Vô Trần đích thân chọn ra cho hắn ba bộ tài liệu nhập môn:

"Dược Cốt Tinh Giải" – bản chép tay cổ xưa về nguồn gốc linh thảo, cách nhận biết linh tính của từng gốc cây, từng chiếc lá.

"Luyện Đan Sơ Lộ " – ghi chép hơn 300 phương đan từ thời kỳ Huyền Tiên, trong đó có những cái tên như:

• Thanh Linh Đan – thanh lọc kinh mạch

• Tụ Linh Đan – hội tụ linh khí

• Hồi Khí Tán – hồi phục chân nguyên

• Ngưng Huyết Đan – cầm máu trong chiến đấu

• Ngọc Diện Đan – dưỡng nhan, phổ biến trong nữ tu

• Thối Thể Đan – trợ giúp phàm nhân bước vào luyện khí

"Hỏa Tâm Quyết – Biến Hỏa Luận" – bí pháp bổ trợ khống hỏa, cực kỳ thích hợp với những người luyện đan song tu với hệ kim và hỏa.

Hắn hơi thất vọng vì cái hắn cần hiện nay là trúc cơ đan và kết đan đan chuẩn bị cho việc đột phá lên trúc cơ , rồi kết đan sau này.

Tống Vô Trần vỗ vai hắn, giọng trầm ổn:

– "Ba tháng tới, ta sẽ không dạy trực tiếp. Ngươi đọc hết , hiểu được căn cơ, ta mới truyền cho trung phẩm pháp quyết."

Vương Hùng gật đầu hỏi nhỏ:

Còn các loại trúc cơ đan, và kết đan đan không thấy

Tống vô trần:

Tu luyện phải từ thấp đến cao, sau khi người nghiên cứu xong tầng 1 ta sẽ đưa người 3 cuốn tầng 2.

Đa tạ sư tôn

Tâm hắn đã sớm định – nếu thật sự học được luyện đan, sau này không còn sợ thiếu đan dược, càng thêm một bước gần hơn đến tự do tu luyện và báo thù.

**

Thế nhưng, trong yên lặng… cũng có sóng ngầm nổi lên.

Trong Đan Đường, ngoài Tống Vô Trần, còn một người là đệ tử chân truyền lâu nămThẩm Linh Lung, tu vi trúc cơ sơ kỳ, dung mạo đoan chính, nhưng ánh mắt lại lạnh như hàn sương.

Nàng đã theo Tống Vô Trần hơn bảy năm, từng được cho là "đệ tử thân cận nhất" và có khả năng trở thành truyền nhân y bát trong tương lai.

Khi biết có kẻ mới đến, còn chưa đầy mười ngày đã được phong tinh anh, được Tống trưởng lão đích thân hướng dẫn, lòng nàng như bị ném đá lạnh vào.

Một buổi chiều, khi Vương Hùng đang ngồi phân loại linh thảo trong sân sau, Thẩm Linh Lung bước tới, dáng người mảnh mai, giọng không mặn không nhạt:

– "Tiểu sư đệ… tay trái ngươi bốc thảo sai rồi. Diệp Mộc Thanh phải cầm bằng tay áo bọc kim chỉ, không sẽ làm linh tính tiêu tán."

Vương Hùng không ngẩng lên, chỉ bình thản đáp:

– "Ta đã khống hỏa quanh tay trước khi đụng vào nó."

– "Ồ… hóa ra có chuẩn bị kỹ." – Nàng hơi nhướng mày, giọng vẫn nhẹ mà đầy hàm ý.

– "Chỉ là... đừng tưởng vài viên thượng phẩm là có thể đứng ngang vai."

Vương Hùng vẫn im lặng, tay không ngừng nhặt phân loại. Một lát sau, hắn nhẹ nhàng đáp:

– "Ta không cần so. Cũng không có hứng tranh."

Thẩm Linh Lung hừ nhẹ, tay áo khẽ phất rồi quay đi.

Từ đó, mỗi khi gặp hắn trong Linh Đan Các, nàng đều "vô tình" chỉ lỗi, hoặc chen vào trước, thậm chí cố tình để lại tàn thảo dơ bẩn vào lô dược hắn đang luyện.

Thế nhưng, Vương Hùng chưa bao giờ phản ứng gay gắt. Trong mắt hắn, những việc ấy… nhỏ như bụi cỏ.

Bởi vì mục tiêu của hắn... chưa từng thay đổi.

– "Đan, là để dưỡng đạo. Mà đạo… không dưỡng được bằng ganh đua nhỏ mọn."

**

Hắn ngồi trước lò luyện nhỏ, từng cánh tay điều hòa khí tức, hơi thở nhịp nhàng.

Ba gốc Ngọc Diệp Hoa rơi vào trong lò.

Ngọn lam hỏa nhảy múa theo vòng tròn linh khí.

Hắn không để tâm đến tiếng bước chân ghen ghét phía sau. Không cần lời dạy thêm nào nữa.

Vì lò đan… đã chính thức mở. Và hành trình luyện đan của Vương Hùng – truyền nhân cuối cùng của Lạc Minh Cốc, cũng vừa bắt đầu.