Chương 124: Khói Lò Đầu Tiên – Sát Khí Trong Đan Mạch

Ánh bình minh đầu ngày chiếu qua tán trúc ngoài hiên, phản chiếu lên mái ngói của Đan Mạch Các những vệt sáng như mực bạc. Tại tầng một của đan lâu – nơi chỉ dành riêng cho đệ tử tinh anh – Vương Hùng đã bắt đầu ngày đầu tiên trong vai trò đệ tử tinh anh, vị trí số 12.

**

Tầng một – mười hai lò đan sắp theo hình vòng cung. Mỗi lò đều đi kèm một tấm lệnh bài ngọc khắc tên và thứ tự đệ tử. Lò số 12 – nằm cạnh cửa ra vào – rõ ràng là vị trí ít ai để tâm, nhưng hôm nay lại sáng nhất.

Ngay khi Vương Hùng bước vào, đã có không ít ánh mắt quét tới.

Một nam tử dáng người cao gầy, mặt hơi nhọn, y bào đỏ rượu viền tím – lướt mắt nhìn hắn, rồi cười khẩy.

– “Ồ, đây là ‘thiên tài mới’ mà Tống trưởng lão đích thân ban vị trí số 12?”

Một nữ đệ tử mặc áo hồng đứng bên cạnh, nhếch mép:

– “Thì ra ngũ linh căn cũng được vào Đan Mạch Các. Tưởng cái lệnh bài tinh anh dễ lấy lắm sao?”

Vương Hùng không đáp, chỉ bước thẳng đến lò đan số 12, lặng lẽ kiểm tra linh hỏa và điều chỉnh trận đài. Nhưng ánh mắt của hắn – như chưa từng coi những lời chế giễu kia tồn tại.

**

Phía sau, nam tử mặt nhọn kia hạ giọng:

– “Tên này mà để yên, sớm muộn cũng đoạt luôn vị trí đệ tử chính truyền…”

Hắn chính là Viên Chiêu – đệ tử số 11, từng theo Tống trưởng lão bốn năm, đang giữ hy vọng được truyền thừa chính thống.

– “Cứ chờ xem.”

**

Giữa giờ Ngọ, Vương Hùng được giao luyện thử một đơn phương đơn giản – Hoạt Mạch Tán, dùng cho tu sĩ luyện khí sau khi nhập định quá lâu bị nghẽn linh mạch.

Ba phần linh thảo được phân phát, hắn bắt đầu điều chỉnh hỏa linh và tỉ lệ dược lực. Trong khi đang điều khí, bỗng cảm nhận lò đan chấn nhẹ.

“Linh trận dưới chân... có dấu hiệu bị ai đó nhiễu loạn?”

Hắn thầm cau mày, ánh mắt thoáng liếc sang bên.

Viên Chiêu vẫn đang giả bộ luyện đan, nhưng dưới chân hắn, một luồng khí mờ như khói nhang, không ai thấy – tràn tới chân Vương Hùng.

Tạp khí âm thủy – loại tạp khí chuyên làm lệch cảm ứng linh khí của lò đan.

– “Thủ đoạn hèn hạ.” – Hắn hít một hơi sâu, điều tức.

Ngay khoảnh khắc lò đan bắt đầu nóng lên bất thường, Vương Hùng lập tức khống hỏa bằng một loại kỹ xảo... khống chế hỏa kim trong luyện khí! Hắn nhanh tay dẫn một tia kim linh căn vào – làm điểm cố định, tạo trụ linh hỏa giữa tâm lò, ép toàn bộ tà khí trôi đi.

ẦM!

Lò đan rung mạnh – nhưng lại sáng lên dịu dàng, ba tia khói thuốc tỏa ra từ lỗ thông – chính là điềm báo đan hình sắp thành.

Viên Chiêu đang nhếch mép thì sắc mặt cứng đờ.

Chỉ một lát sau...

Đinh!

Tiếng va chạm của một viên Hoạt Mạch Tán thượng phẩm rơi ra từ khe lò.

Không chỉ một viên.

Mà là ba.

**

Đệ tử xung quanh lúc này mới ồ lên.

– “Hắn... khống chế tạp khí?”

– “Ta rõ ràng thấy đám khí đen bay tới lò hắn mà!”

– “Vậy mà vẫn ra đan thượng phẩm?”

Từ tầng hai, một giọng nói vang xuống:

– “Yên lặng.”

Tống Vô Trần đã đến. Ông bước tới, nhặt ba viên đan trong tay Vương Hùng, ánh mắt sâu như giếng cổ.

– “Lò này... có người giở trò. Ngươi phát hiện?”

Vương Hùng ôm quyền:

– “Khí lạ dâng lên từ chân lò. Nhưng vãn bối đã học cách cố định tâm trụ lửa từ luyện khí pháp, nên có thể ổn định.”

Tống Vô Trần gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo đảo một vòng, cuối cùng dừng lại ở chỗ Viên Chiêu.

– “Từ hôm nay, lò số 11... ngừng ba ngày để tu sửa linh trận.”

Viên Chiêu mặt tái mét, nhưng không dám phản bác.

**

Sau giờ chiều hôm đó, Tống trưởng lão riêng gọi Vương Hùng lên tầng hai, đưa thêm một cuốn ngọc giản:

– “Trong đây là tóm lược của phép ‘Dưỡng Đan Hỏa Ấn’tầng 1. Người khác cần nửa năm mới tiếp cận. Ngươi... có thể thử luôn.”

Vương Hùng cung kính nhận lấy, trong lòng thầm nghĩ:

"Xem ra, luyện đan... không chỉ giúp ta có đan dược. Mà còn giúp ta nhìn rõ hơn lòng người trong đạo môn."