Chiều cùng ngày, khi ánh tà dương rọi nghiêng xuống sườn núi, Chu Dương đã chờ sẵn trước cửa động phủ Vương Hùng.
– “Sẵn sàng rồi chứ?” – Hắn hỏi.
Vương Hùng đáp khẽ: – “Đi thôi.”
Hai người men theo con đường đá quanh co dẫn về phía tây nam nội môn. Nơi đó có một vùng đất thấp hơn, bao quanh bởi các rặng trúc cao, mùi thuốc thoảng trong gió, nhẹ mà cay.
Một lúc sau, cả hai dừng trước một kiến trúc màu đỏ đất – tường đá đắp cao, mái ngói xanh rêu, cổng có khắc ba chữ lớn:
Đan Mạch Các.
Phía ngoài cổng là hai đệ tử vận trường sam trắng bạc, tay cầm trường thương. Thấy lệnh bài đan đỉnh trong tay Chu Dương, họ lập tức hành lễ và tránh đường.
– “Chu sư huynh, mời vào.”
Vừa bước vào trong, Vương Hùng lập tức cảm nhận một tầng khí tức khác biệt. Không còn linh khí ồ ạt như nội môn, nhưng thay vào đó là nhiệt khí tinh thuần – giống như hàng trăm lò luyện đang cùng hừng hực cháy dưới lòng đất.
Một lúc sau, họ dừng trước một sảnh lớn. Chính giữa là một lô đan ba chân cao ngang đầu người, thân khắc hình long phượng. Trên ghế đá bên cạnh, một lão giả râu bạc đang nhắm mắt tĩnh tọa – chính là Tống Vô Trần, người đứng đầu Đan Mạch Các.
Chu Dương cúi đầu bẩm báo, Tống trưởng lão khẽ mở mắt, con ngươi hồng lam như ẩn chứa hỏa diễm ngầm cháy:
– “Ngươi… chính là kẻ dùng hỏa long thắng thủy đạn trong trận tuyển?”
– “Là vãn bối.” – Vương Hùng ôm quyền.
Tống Vô Trần không nói gì thêm, vẫy tay:
– “Đây là ba phần linh thảo, gồm Liên Diệp Thanh, Hồng Chi Thảo và Thiết Vũ Căn. Ngươi có ba lần luyện, chỉ cần một lần thành công – ta thừa nhận ngươi.”
Hắn thêm giọng trầm trầm:
– “Nhớ, chỉ có ba phần – ba cơ hội. Không có lần thứ tư.”
Vương Hùng ngồi trước lô đan, lòng hơi nặng.
– “Trước giờ mình chỉ giỏi rèn pháp bảo cùng Pháp Khôi trưởng lão, nào từng luyện qua đan?”
Lần đầu, hắn điều hỏa lam, dùng đúng thủ pháp khống hỏa khi luyện binh.
Ngọn lửa lam cực nóng, thiêu cháy lớp lá linh thảo ngay khi chưa kịp hòa dung. Lò nổ bụp một tiếng nhẹ. Linh dược hóa khói.
Thất bại.
Lần hai, hắn đổi lại nhịp khống chế, ngưng tụ nội hỏa mỏng hơn. Nhưng lần này, hỏa chưa tới đã khiến dược chất bốc hơi quá sớm, tinh chất tan rã.
– “Lại sai…!”
Hắn nhíu mày, trong lòng khẽ lẩm bẩm:
– “Mình dùng lam hỏa – tinh thuần nhưng quá nóng. Mộc sinh hỏa, nhưng nếu hỏa quá vượng… sẽ đốt luôn cả mộc. Đáng lý phải phối hợp.”
Bỗng nhớ lại những năm tháng bên Pháp Khôi trưởng lão – rèn binh không chỉ dùng hỏa, mà còn phải pha lẫn kim hệ để tạo độ cứng, hoặc mộc khí để giữ kết cấu linh mạch.
– “Mình có ngũ linh căn – tại sao không thêm mộc khí dẫn đạo?”
Lần cuối, hắn thử lần ba – tập trung một tia mộc linh vào lò, như luồng hơi xanh nhạt cuốn quanh lửa lam. Lần đầu tiên, ngọn lửa lam không còn dữ dội – mà trở nên ổn định như nhịp thở.
Từng lớp linh thảo tan chậm rãi, hòa quyện.
Nửa canh giờ sau – ba viên đan hoàn mịn màng, tròn đều, lăn ra từ lò.
Không phải một – mà là ba viên!
Mùi thơm tỏa khắp sảnh.
Tống Vô Trần vốn đang nhắm mắt, lập tức mở bừng. Ông bước tới, cầm lấy ba viên đan, đưa lên ngửi kỹ.
– “Ồ… không chỉ là hỏa linh căn… mà còn có mộc?”
Chu Dương mỉm cười, khẽ đáp:
– “Bẩm trưởng lão, hắn là ngũ linh căn.”
– “Ngũ linh căn…?” – Tống Vô Trần gật nhẹ – “Linh căn loạn nhưng thiên phú lại càng đáng sợ.”
Ông xoay người, nhìn Vương Hùng:
– “Khống hỏa đã tốt, còn biết tự điều phối linh căn để giảm lửa – đó là tư chất luyện đan hiếm gặp.”
Ông vung tay, từ hư không bay ra một lệnh bài màu đỏ đồng, khắc hình lô đan.
– “Từ hôm nay, ngươi chính thức là đệ tử tinh anh của Đan Mạch Các, vị trí số 12 còn trống – sẽ là của ngươi.”
– “Còn Chu Dương – dẫn người có mắt, có công đề cử, cũng được ban thưởng ba viên Thanh Diệu Đan – dưỡng thần mạch.”
Vương Hùng khẽ cúi người:
– “Đa tạ trưởng lão!”
Tống Vô Trần xoay người, giọng nghiêm nghị:
– “Ba tháng tới, ngươi luyện đan tại tầng một. Nếu luyện được đan phẩm vượt sơ cấp – ta thu làm truyền nhân chính thức.”