Bảy ngày trôi qua kể từ ngày Vương Hùng chính thức bước vào nội môn Ngũ Tinh Môn. Trong suốt thời gian ấy, hắn gần như không bước chân ra khỏi động phủ được phân phát, một phần để ổn định hỏa khí đang dâng trào trong người sau trận biểu hiện trước Linh Ảnh Kính, phần còn lại là để quan sát.
Nội môn yên tĩnh hơn ngoại môn, nhưng yên tĩnh ấy không đồng nghĩa với hòa bình. Ánh mắt của các đệ tử nội môn như những mũi kim giấu trong tay áo, đầy dò xét và ngấm ngầm so bì. Vương Hùng hiểu điều đó, nhưng hắn không để tâm.
Đúng sáng sớm ngày thứ tám, khi sương còn phủ trên bậc đá ngoài động phủ, một bóng người quen thuộc từ xa tiến lại. Hắn vận y phục trắng bạc, dáng đi nhẹ nhàng nhưng cương nghị – là Chu Dương, vị sư huynh đã dẫn đạo hắn vào nội môn.
– “Ngươi vẫn ổn chứ?” – Chu Dương đứng ngoài cửa đá, gõ nhẹ ba tiếng.
Vương Hùng rời khỏi bồ đoàn, mở cửa động, khẽ gật đầu:
– “Tạm ổn. Đa tạ sư huynh hôm đó đã chỉ lối.”
Chu Dương cười nhạt, ánh mắt kín đáo liếc qua vài pháp phù ẩn trên cửa động, nhẹ giọng nói:
– “Ta nghe nói vài đệ tử cũ không dễ chịu với người mới. Ngươi đừng để ý. Tu hành mà để tâm mấy trò vặt ấy, đạo tâm dễ loạn.”
Vương Hùng khẽ mỉm cười, ánh mắt không gợn sóng. Chu Dương nhìn hắn thêm một lúc rồi thấp giọng:
– “Ta đến cũng không chỉ để hỏi thăm. Có việc quan trọng muốn bàn với ngươi.”
– “Xin sư huynh cứ nói.”
Chu Dương hạ giọng, ánh mắt nghiêm nghị:
– “Trong tông môn ta, có một vị trưởng lão tên là Tống Vô Trần, tu vi Kết Đan trung kỳ. Tuy không phải cao nhất, nhưng là người có tiếng nói nhất trong Ngũ Tinh Môn. Ông ấy là chủ tọa Đan Mạch Các, phụ trách toàn bộ việc điều chế đan dược – từ phổ thông đến thượng phẩm. Ngay cả môn chủ cũng phải kiêng vài phần.”
Vương Hùng khẽ nhíu mày, không phải vì sợ mà là vì ngạc nhiên. Một người nắm giữ nguồn cung dược lực toàn môn… đích thực là nhân vật trọng yếu.
Chu Dương tiếp lời:
– “Ngươi khống hỏa cực tốt. Hôm đó trước pháp đàn, cả mấy vị trưởng lão đều âm thầm quan sát. Ta đã thay ngươi thu xếp, hôm nay ông ấy tiếp đệ tử mới, ta muốn đưa ngươi đến đó thử vận may. Với năng lực của ngươi, chỉ cần biểu hiện đúng cách… chắc chắn sẽ được chọn làm đệ tử tinh anh dưới trướng Tống trưởng lão.”
Vương Hùng khẽ im lặng một chút, mắt dõi theo làn sương trôi nhẹ trên lối đi đá.
– “Ta… hiểu ý sư huynh. Cũng tốt. Vốn ta vào Ngũ Tinh Môn cũng không định theo bất kỳ trưởng lão nào, càng không muốn tranh công pháp với ai. Nhưng nếu có cơ hội học luyện đan, tự mình chế thuốc trợ tu… ta sẽ nắm lấy.”
Hắn thầm nghĩ: “Lạc Minh Cốc đã để lại cho ta đủ công pháp. Ta còn có mười hai phép trong Thất Thập Nhị Biến. Những thứ ấy, không ai nơi đây có thể ban cho. Nhưng cái ta thiếu, là đan dược – là linh khí – là tư nguyên tu luyện. Nếu trở thành đệ tử Đan Mạch Các, chẳng khác gì tự mở ra một con đường dưỡng lực lâu dài.”
Chu Dương thấy hắn không từ chối, lập tức nở nụ cười:
– “Tốt. Vậy chuẩn bị đi, ta sẽ dẫn ngươi đến đó ngay chiều nay.”
Trước khi rời đi, Chu Dương còn để lại một túi nhỏ, trong có ba viên Tụ Linh Đan sơ cấp cùng một lệnh bài có khắc hình đan đỉnh ba chân.
– “Mang theo lệnh này, người canh cửa Đan Mạch Các sẽ không ngăn ngươi.”
Vương Hùng nhìn theo bóng Chu Dương khuất dần sau dãy hành lang đá. Hắn khẽ siết nắm tay, ánh mắt lộ tia trầm tư:
– “Tống Vô Trần… nếu là người biết nhìn xa, ta sẽ theo ông học luyện đan. Còn nếu không… ta cũng sẽ không nhún nhường.”