Cánh cổng đá từ từ khép lại phía sau lưng, Vương Hùng bước vào khu nội môn của Ngũ Tinh Môn trong dáng vẻ trầm lặng. Trên tay hắn là bảng ngọc ghi danh và một chiếc phù lục truyền tin, cùng với một tấm bản đồ đơn sơ dẫn đường tới Động Phủ số 73 – nơi hắn sẽ cư ngụ trong thời gian tu luyện tại nội môn.
Con đường đá uốn khúc dẫn tới vùng động phủ phía bắc sơn môn, nơi linh khí nồng hậu, mỗi căn đều có trận pháp cơ bản, một giếng linh thủy và một trận đá tụ linh.
Khi hắn đặt chân vào động phủ, mở trận pháp hộ viện lần đầu, linh khí trong không gian lập tức dao động, mỏng nhẹ nhưng thanh khiết – rõ ràng là nơi thích hợp để củng cố cảnh giới luyện khí tầng chín, chuẩn bị tiến vào Trúc Cơ.
Vương Hùng ngồi xuống trước bàn đá, ánh mắt trầm tư.
“Từ nay về sau, ta chính là đệ tử nội môn... của kẻ thù.”
**
Hai ngày đầu, hắn không tu luyện – mà đi quanh sơn môn, làm một việc duy nhất: quan sát.
Hắn ghi nhớ vị trí các điện thờ, vườn linh thảo, động phủ trưởng lão, kho linh thạch, nơi truyền công pháp, phòng trị thương, lò luyện khí. Càng đi, càng thấy rõ ràng: Ngũ Tinh Môn chỉ ngoài sáng là chính đạo. Bên trong… người cậy thế, kẻ dựa quan, không khác gì triều đình loạn thế.
Nội môn chia ba tầng:
– Ngoại đệ tử nội môn: tu vi từ luyện khí tầng 6 trở lên, tự do học tập công pháp phổ cập.
– Truyền nhân nội môn: có hậu thuẫn, được chọn truyền thụ công pháp cá biệt, có quyền điều động linh thảo, thậm chí là pháp khí.
– Đệ tử tinh anh: chỉ có khoảng mười người, mỗi người đều có hậu trường lớn hoặc thực lực tuyệt đỉnh, do trưởng lão đích thân thu nhận.
Vương Hùng hiểu ngay: nếu không có chỗ dựa, hắn suốt đời cũng chỉ là “trụ cột thấp nhất của tòa tháp lớn.”
“Thì cứ để bọn chúng nghĩ ta là kẻ thấp hèn.”
Hắn không cần địa vị – hắn cần thời gian và linh lực.
**
Ngày thứ ba, khi đang quay về động phủ, có một đệ tử áo đen đứng chặn trước cửa.
– “Ngươi là Thạch Sanh? Người mới được vào nội môn?”
– “Phải.” – Hắn đáp bình thản.
– “Ta là Lữ Tín – đệ tử thân cận của Trưởng lão Bạch Diệp. Ngươi vào nội môn, theo luật phải nộp lễ ra mắt – ít nhất một viên tụ linh đan hoặc ba mươi linh thạch.”
Vương Hùng nhìn hắn một cái, ánh mắt không giận cũng không cười.
– “Luật này... ta chưa nghe trong tông quy.”
Lữ Tín cười khẩy:
– “Ở nội môn, luật là do người mạnh hơn đặt ra.”
– “Vậy sao?” – Vương Hùng gật nhẹ – “Ngươi có thể mạnh hơn ta không?”
Lữ Tín biến sắc. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Vương Hùng đã tung một đạo Hỏa Phách Ấn cực nhanh, ép gã ngã ra sau ba trượng, cháy mất nửa tay áo.
– “Còn ai muốn dạy ta ‘luật’, mời đến.”
Hắn bước vào động phủ, đóng cửa lại, để mặc Lữ Tín nằm thoi thóp ngoài sân.
**
Tối hôm đó, có một truyền âm phù bay đến:
"Ngươi có khí cốt. Nếu nguyện làm thân truyền nhân của ta, đến đỉnh Bạch Phong vào giờ Tý. – Lãnh Trần."
Vương Hùng đốt phù, ánh mắt nhíu lại:
“Lãnh Trần – một trong bốn trưởng lão truyền công pháp nội môn, tính tình tàn nhẫn, từng ép đệ tử đoạt linh căn đồng môn chỉ để nghiệm công.”
Hắn ngẩng đầu nhìn sao trời, khẽ cười nhạt.
“Ta không cần ai làm chủ – ta tự bước con đường của mình.”
**
Hắn ngồi xếp bằng, bắt đầu vận công, lấy ra một viên Luyện Đan Hỏa Tâm trung phẩm, bắt đầu điều tức.
Từ đây, nội môn Ngũ Tinh sẽ là nơi hắn ẩn thân – tu luyện – và từng bước lật lại thiên mệnh, tìm lại bản ngã năm xưa.