Chương 120: Hỏa Long Dẫn Lộ – Ẩn Thân Khai Đạo

Sau khi vượt qua Linh Ảnh Kính mà không bị phát giác quá nhiều, Vương Hùng – dưới thân phận “Thạch Sanh” – chậm rãi bước tới khu vực đăng ký pháp môn sơ cấp. Đám đệ tử mới vẫn ồn ào, tranh nhau chen lấn, người thì khoe linh căn, kẻ thì khoe tu vi, tạo nên một khung cảnh nhốn nháo không khác gì chợ phiên.

Vương Hùng đứng giữa dòng người, ánh mắt vẫn như hồ thu lặng sóng. Hắn biết rõ, nếu bản thân không thể hiện chút thực lực, cả đời này chỉ có thể bị phân vào ngoại môn làm tạp dịch, quanh năm dọn rác, tưới cây, quét động phủ. Nhưng nếu để lộ toàn bộ thực lực, e rằng sẽ rước lấy tai ương sớm. Đạo tu tiên vốn là con đường cô độc và hiểm ác – chẳng ai ưa nổi một kẻ quá ưu tú.

“Tốt nhất… vừa đủ là được.” – Hắn thầm tính toán.

Tên đệ tử ghi danh, tóc buộc cao, ánh mắt láo liên, thấy hắn tiến lại liền nhướn mày hỏi:

– “Ngươi, tên gì?”

– “Thạch Sanh.” – Hắn đáp ngắn gọn.

– “Có gia tộc lớn nào gửi gắm không?” – Tên nọ vừa hỏi vừa đưa tay cầm lấy bảng ngọc.

Vương Hùng không đáp, chỉ nhắm mắt khẽ hít một hơi, rồi vận linh lực toàn thân.

Ngay lập tức, linh quang từ người hắn trỗi dậy, từng vòng ánh sáng tụ lại như sóng nước, từ tầng sáu… lên tầng bảy… rồi tầng tám. Hắn giả vờ gồng mình, mặt mày đỏ bừng như đang dốc hết toàn lực, mồ hôi lấm tấm trên trán nhỏ xuống đất. Cuối cùng, ánh sáng dừng lại ở luyện khí tầng chín – lấp lánh một cách đầy áp chế.

Tên đệ tử ghi danh nhướng mày kinh ngạc:

– “Ồ? Hóa ra ngươi che giấu tu vi! Không tệ! Vậy… có thần thông gì không, biểu hiện thử một chút xem nào.”

Vương Hùng khẽ nheo mắt, rồi nói:

– “Xin đạo huynh ra tay trước. Thi triển một đạo pháp thuật thủy hệ, tại hạ xin lĩnh giáo.”

Tên đệ tử kia có vẻ là loại ưa thị uy, lập tức kết ấn, linh khí hội tụ, vẽ thành pháp quyết giữa không trung.

– “Ngươi cẩn thận đấy, đây là ‘Thủy Long Hóa Hình’!”

Từ hai tay hắn kết ấn, một con rồng nước dài hơn ba trượng uốn lượn lao ra từ miệng, tiếng gào rú vang vọng, mang theo hơi lạnh ngưng đọng cả mặt đất.

Vương Hùng khẽ gật đầu, tay cũng kết ấn:

– “Tiếp một chiêu của ta – Hỏa Long Hóa Hình.”

Một con hỏa long đỏ rực từ tay miệng bay vút lên, tuy nhỏ hơn nhưng sắc lửa cháy rực, ánh lên màu lam mờ mịt nơi đầu rồng – một thứ hiếm thấy với tu sĩ luyện khí kỳ.

Hai con rồng va vào nhau giữa không trung. Ban đầu hỏa long dường như bị nuốt trọn. Ai nấy đều cho rằng Thạch Sanh thua chắc, thậm chí vài kẻ còn bắt đầu cười cợt.

-Tên này điên rồi, lại dùng hỏa đấu thủy. Chả trách phế vât, ngũ hành tương khắc cơ bản cũng không nắm!

Thế nhưng chỉ qua năm nhịp thở…

Ầm!

Một tiếng nổ dữ dội vang lên. Rồng nước tan biến như bị bốc hơi, còn con hỏa long lam rực rỡ vẫn uốn mình giữa trời – tuy nhỏ, nhưng cực kỳ mãnh liệt, như lưỡi đao lửa cắt ngang hư không.

Tất cả đệ tử quanh đó đều kinh ngạc đến nín thở.

– “Hắn… thắng rồi?”

– “Không thể nào… rõ ràng thủy khắc hỏa!”

– “Lửa… này sao lại có màu xanh?”

Ánh mắt Chu Dương – người phụ trách dẫn đạo – cũng lóe lên tia dị sắc, lần đầu nhìn kỹ thiếu niên mang tên Thạch Sanh này.

**

Lời bình tác giả (nối mạch văn cảnh):

Kỳ thực, Vương Hùng tuy có ngũ linh căn – vốn bị xem là vô dụng trong giới tu đạo – nhưng hắn đã chọn con đường chuyên tu Hỏa hệ từ rất sớm.

Nhiều năm theo Pháp Khôi trưởng lão, ngày ngày sống giữa lò luyện, chỉnh sửa pháp bảo, luyện chế binh khí, hấp thu tinh túy khống hỏa. So với đám đệ tử học từ sách vở, hắn là kẻ đúc từ lửa và thép.

Thêm nữa, hắn từng luyện “Thổ Diệm” – một trong Thất Thập Nhị Biến, có khả năng phun hỏa từ miệng, hội tụ khí tức cực kỳ mạnh mẽ mà không cần niệm chú dài dòng.

Kỹ năng khống hỏa của hắn không trải rộng mà hội tụ. Thay vì đốt cả một vùng đất, hắn dồn toàn bộ linh lực vào một tiêu điểm. Ngọn lửa nhỏ hơn, nhưng nhiệt lượng lại tăng vọt – đến mức hóa lam diễm, loại hỏa diễm chuyên dùng để nung luyện pháp bảo thượng phẩm.

Lửa xanh – so với lửa đỏ – gấp ba lần nhiệt độ. Một tia đã đủ nung chảy kim thiết, phá hủy phong ấn. Vương Hùng dùng lửa… không cần lớn, chỉ cần chuẩn.

Có thể nói, dưới Trúc Cơ trung kỳ, khó ai khống chế hỏa linh như hắn.

**

Tên đệ tử ghi danh không còn thái độ cợt nhả như lúc trước. Ghi nhanh thông tin, hắn lắp bắp:

– “Thạch… Sanh. Ngũ linh căn. Tu vi: luyện khí tầng chín. Nội môn khảo thí… đặc biệt đề cử.”

Chu Dương cũng lên tiếng:

– “Ngươi… theo ta. Có lẽ… các trưởng lão sẽ muốn gặp ngươi.”

Vương Hùng không nói gì, chỉ cúi đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười rất nhẹ.

Một ván cờ đã được đặt xuống.

Hắn, kẻ sống lại từ biển máu, đã chính thức đặt chân vào nội môn Ngũ Tinh.

- Hỏa long của hắn chưa tan biến mà tiếp tục uốn lượn gầm thét trên bầu trời thêm vài nhịp thở, như muốn khẳng định chủ nhân của nó.

Mà ngọn lửa… chỉ vừa mới được nhóm lên.