Chương 119: Sau Cánh Cổng Chính Đạo – Những Mặt Tối Không Tên

Cánh cổng đá cao gần ba trượng, khắc hình ngũ tinh ngũ sắc lấp lánh trong ánh chiều tà. Trên đầu cổng là ba chữ lớn: Ngũ Tinh Môn – nét bút như rồng bay phượng múa, toát ra khí thế ngạo nghễ ngàn năm.

Vương Hùng – lúc này dưới thân phận “Thạch Sanh” – hòa mình vào dòng người đệ tử mới, lặng lẽ bước qua cổng. Chưa một ai nhận ra, ẩn sau tấm áo vải sám tro ấy là một linh hồn từng lội qua máu lửa, gánh vác hận thù.

Hắn cúi đầu, ánh mắt như nước lặng — nhưng từng hơi thở đều thầm quan sát.

**

Vào bên trong, con đường dẫn vào sơn môn được chia làm ba lối.

– Lối thứ nhất: dành cho đệ tử ký danh – chỉ có thể tu luyện công pháp sơ cấp, không được nhập tông chính thức, chỉ ở lại làm tạp vụ, thu hoạch linh dược, chăm sóc linh mộc, quét dọn động phủ.

– Lối thứ hai: dành cho ngoại môn đệ tử – được truyền thụ công pháp sơ cấp, tu hành tự do đến luyện khí tầng 5. Nếu không thể tiến lên luyện khí tầng 6 trong vòng ba năm, suốt đời chỉ có thể ở lại làm ngoại môn. Phàm nhân bước vào đạo… đa số dừng lại ở đây.

– Lối thứ ba: dành cho đệ tử nội môn – chỉ khi đạt luyện khí tầng 6 trở lên mới được đề cử. Vào nội môn sẽ được cấp động phủ riêng, được truyền công pháp cao cấp hơn, thậm chí có cơ hội bái nhập làm đệ tử của các trưởng lão.

** Trên đường đi, Vương Hùng nghe loáng thoáng các tiếng bàn tán xì xào.

– “Tên kia, là con cháu của Lữ trưởng lão đấy. Tu vi luyện khí tầng 6, chắc chắn được vào nội môn.”

– “Nghe nói nhà nó cống hiến cho tông môn mấy trăm viên linh thạch.”

– “Còn tên mặc áo lam lúc nãy… chính là đệ tử truyền thừa của Mộc gia. Từ nhỏ đã có người chỉ đạo tu luyện.”

Vương Hùng nghe mà lòng lặng như tro nguội.

Hóa ra “chính đạo” cũng có mặt tối như nhân gian.

Có kẻ vì được sinh ra trong danh môn thế gia, một đời ngẩng đầu không gặp vết bùn. Lại có người, như hắn, sống hai kiếp vẫn phải dùng máu để đổi lấy từng bước thăng tiến.

– “Tông môn chính phái à…?” – Hắn mỉm cười nhạt trong lòng.

Hóa ra những lời thiên hạ thường nói “tà phái tàn độc, chính phái từ bi”… chẳng qua chỉ là một lớp sơn phủ ngoài của rác rưởi.

Tà phái chí ít còn công bằng — kẻ mạnh thắng, kẻ yếu phục. Còn chính phái? Tranh thủ quyền lực, lấy thân thế đổi công pháp, dùng quyền thế đạp người tu hành thật sự xuống bùn.

Hắn đã hiểu.

– “Không trách các tông môn tà đạo luôn hưng thịnh… chính là vì không có kịch bản diễn trò.”

**

Đoàn đệ tử dừng lại bên ngoài một tiểu viện đá – nơi dành cho đệ tử tân nhập môn ở tạm.

Một người mặc y phục trắng bạc, dáng vẻ chững chạc, bước ra từ cổng đá.

– “Ta là Chu Dương, đệ tử phụ trách dẫn đạo. Ai luyện khí tầng 3 trở lên sẽ được phân pháp môn. Dưới tầng 3 sẽ tự tu hành hoặc nhận công việc đổi linh thạch.”

Ánh mắt hắn đảo qua Vương Hùng, dừng lại một chút, rồi nhanh chóng lướt qua.

– “Tên này nhìn hơi quen… mà thôi, có gì đáng chú ý?”

Vương Hùng đứng lẫn giữa đám người, cúi đầu, giấu kín tất cả.

Trong lòng hắn đã rõ – nếu muốn ngoi lên, phải từng bước bước trên xương máu.

Một đệ tử khác đạt luyện khí tầng 11 là nội môn đệ tử, đầu hắn tóc dài buộc gọn đang ngồi ghi danh, tay cầm bảng ngọc soi từng người qua một tấm kính đặc chế. Đó là “Linh Ảnh Kính” – dùng để kiểm tra xem thuộc tính linh căn gì. Khi tới lượt Vương Hùng, hắn lặng lẽ đưa tay, thần sắc điềm tĩnh.

Ánh sáng từ kính quét qua người hắn, lóe lên một chút rồi tắt. Bảng ngọc ghi nhận: Linh căn: ngũ hệ, chưa từng luyện tà công.

 -Luyện khí tầng 5 Thật hỗn tạp, đã ngũ linh căn lại còn luyện khí tầng 5. Có lẽ cả đời này ngươi chỉ dừng lại ở đây may cho ngươi tông môn ta vừa tổn thương nguyên khí lại cần người, ngày thường ngươi đừng mong gia nhập.

 Tên đệ tử ghi danh trêu chọc 

Tất cả đều là thật, nhưng đều chỉ là bề mặt. Sâu trong cơ thể hắn là một căn cơ vững chắc hơn bất kỳ ai nơi đây – từng bước từng bước mài dũa từ máu, lửa và nước mắt.