Ánh sáng chiều buông xuống Hồi Cốt Thành, từng vệt nắng cuối ngày nhuộm đỏ mái ngói cũ kỹ, phản chiếu lên quảng trường vẫn còn rải rác bụi đất, vết máu và dấu tích pháp thuật vừa tàn.
Trận hỗn chiến sáng nay đã khép lại, nhưng dư âm vẫn lẩn khuất giữa không trung. Tà tu bị đánh lui, người chết đã thiêu, người bị thương được đưa đi trị liệu. Ngũ Tinh Môn lập tức điều động một tiểu đội đệ tử chuyên trách xuống hiện trường.
Mục tiêu của họ không phải là chiến đấu, mà là — xóa ký ức phàm nhân.
Ba đệ tử áo xám đứng trước đám dân chúng còn tụ tập. Một người kết ấn, một người rút ra Phá Mộng Phù, dán lên trán từng người. Trong thoáng chốc, ánh sáng nhu hòa hiện ra rồi tan biến — như một giấc mộng bị xoá sổ khỏi não bộ.
– “Ngủ một giấc thôi, sáng mai tỉnh dậy sẽ chỉ nhớ là… có kẻ cướp chém nhau.” – Một đệ tử thì thầm, giọng nhẹ như gió chiều.
Với tu sĩ, việc phàm nhân biết đến thế giới tu đạo không phải cấm kỵ. Nhưng để duy trì trật tự nhân – tiên, các tông môn thường giấu kín nơi đặt tổng đàn, tránh để người trần hoang mang.
Trên đời, đã có không ít người phàm biết đến tu tiên. Có người từng thấy phi kiếm lướt qua, có người mơ hồ gặp cao nhân giữa núi sâu, có người còn biết đến tên một vài tông môn như Lạc Minh Cốc, Huyết Xích Môn hay Ngũ Tinh Môn…
Thế nhưng – họ chỉ biết đó là những thế giới xa xôi, như truyền thuyết giữa đời. Tuyệt đối không biết rằng: những tông môn kia… thật ra đang sống ngay giữa nhân gian.
**
Tại lối vào phía tây Hồi Cốt Thành, Vương Hùng đứng nép dưới một gốc cây to, ánh mắt dõi theo một đệ tử Ngũ Tinh Môn vừa mới dựng lại bảng niêm yết nhiệm vụ – một tấm bia đá có khắc pháp văn, chỉ ai có linh lực mới nhìn thấy chữ hiện ra.
Trên bảng ấy, ngoài các thông cáo tuyển đệ tử, còn ghi rõ:
– Những vụ việc như sơn tặc, cướp bóc, giết người – để quan phủ xử lý. Tông môn không can thiệp.
– Những hiện tượng như sơn yêu hoành hành, ma khí tụ địa, oán linh nhập xác – được phép viết đơn cầu cứu tông môn.
Đệ tử Ngũ Tinh Môn sau khi niêm yết, bày ra một trận nhỏ trước bia đá. Truyền tống phù được đặt sẵn — mỗi ngày, người này sẽ biểu diễn một chút pháp thuật, như thi triển phù chú khai hỏa, hay dùng truyền tống phù mở một cánh cổng nhỏ giữa không gian.
Khi màn đêm buông xuống, đệ tử ấy sẽ “biến mất” trước mặt dân làng – thật ra là rút về nhờ truyền tống phù. Với người thường, đó là “thần nhân ẩn đi”.
**
Phàm nhân nếu có việc khẩn, sẽ đến chân núi – nơi đặt bia truyền lệnh – viết thư bằng loại bút pháp thuật được để sẵn, rồi đốt trong lò linh hỏa.
Tông môn căn cứ theo nội dung, sẽ phân phối nhiệm vụ cho đệ tử thực hiện, đồng thời treo thưởng.
– Giàu có thì dùng ngân lượng, linh thảo, linh thạch.
– Nghèo khó thì gửi người đi làm khổ dịch: khai thác quặng, hái linh thảo, hoặc trồng linh mộc. Đôi khi một làng nghèo phải cử vài chục người lên núi đổi lấy việc một yêu thú bị trừ khử.
Có người lên núi trở thành người làm thuê cho tông môn, làm việc trọn đời. Có người chỉ gánh vác vài năm rồi được thả về. Có người… chết trong núi sâu khi đi hái linh chi.
Vương Hùng nghe thấy tất cả từ hai phàm nhân đang trò chuyện:
– “Bà lão Lục năm nay lên núi thay con trai, chả biết còn sống mà về không…”
– “Chỉ mong có thần nhân thương tình… trừ yêu giúp làng mình. Vài mạng đổi cả trăm mạng. Cũng đáng.”
Hắn siết nhẹ tay, trong mắt là nét trầm tư. Tu sĩ có thần thông, nhưng không toàn năng. Có những việc – dẫu là Nguyên Anh kỳ cũng chẳng làm nổi… như đào suối, dọn ruộng, xẻ đá. Phàm nhân cần tu sĩ. Nhưng tu sĩ cũng cần phàm nhân.
– “Tu đạo… chưa chắc cao quý hơn làm người.” – Vương Hùng khẽ nói.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, hắn kéo mũ trùm đầu che mặt, bước về phía bia đá, chuẩn bị đăng ký ứng tuyển chính thức — lần đầu tiên dưới thân phận "Thạch Sanh".