Gió cuộn từng lớp bụi mù. Trên quảng trường Hồi Cốt Thành, ánh linh quang vỡ vụn giữa tiếng rít gào của trận pháp và pháp thuật. Tứ đại tà tu mỗi kẻ một ngả, thế như vũ bão. Đệ tử Ngũ Tinh Môn gấp rút thiết lập Cửu Môn Trận, nhưng chưa kịp ổn định trận thế, đã bị công phá liên tục.
Tên thiếu niên từ Ma Cốt Cốc, vẫn giữ thần sắc lạnh tanh, vung tay điều khiển bầy thi cốt. Một con cốt giáp cao hơn hai trượng nện bước từng nhịp nặng nề, đánh sầm vào kết giới bên trái khiến ba đệ tử bị chấn lùi mấy trượng.
Ở phía đối diện, tên đệ tử Tàn Diện Hội lướt nhanh như quỷ ảnh, liên tục thả ra những quả đầu lâu nổ tung trong không khí, khói đen lượn như rắn độc, xuyên qua pháp trận.
Một nữ đệ tử luyện khí tầng 7 không kịp né, bị một đầu lâu đen bám trúng, máu phun lên áo trắng. Tiếng la thất thanh vang vọng:
– “Ngũ Tinh Môn… cứu ta!”
Vương Hùng đứng sau gốc cổ thụ, tim đập thình thịch. Hắn không thể can thiệp – không phải vì sợ, mà vì… chưa đến lúc.
Hắn nhìn lên. Tên mang áo tang từ Phệ Huyết Giáo vừa kết thúc thủ ấn, cổ trùng đỏ như máu ào ạt tràn ra, chạm vào đất là khói bốc nghi ngút, nơi nào đi qua đều để lại thi thể co giật.
Chỉ trong khoảnh khắc, bên phía Ngũ Tinh Môn đã có bốn người bị thương nặng.
Một đệ tử Ngũ Tinh Môn khác vội rút ra một ấn quyết, hét lớn:
– “Tụ Linh Phong – Tứ Phương Thần Tượng!”
Bốn cột sáng từ đất dựng lên như trụ chống trời, định khung một vùng linh lực. Ánh sáng chiếu xuống khiến cổ trùng tạm thời tan rã, đẩy lùi tà tu tang y.
Vương Hùng trong lúc quan sát, mắt ánh lên tia lạnh lẽo:
– “Tà phái chia thành bốn loại khác biệt… nếu không phải tình cờ, thì đây chính là phép thử.”
Hắn vén tay áo, lòng bàn tay nhẹ đặt lên túi trữ vật – nơi cất giữ một số bùa trấn hỏa do sư phụ Pháp Khôi để lại. Bên trong linh lực vẫn còn ấm nóng.
Hắn tự nhủ: “Nếu trận này quá nguy hiểm, ta sẽ không do dự mà sử dụng bùa thoát thân.”
Bên kia, gã đệ tử Tàn Diện Hội gầm lên, hai tay kết ấn liên hoàn, triệu hồi ra một cái đầu lâu ba mắt phát ra âm ba trói não. Sóng âm xoáy qua khiến các đệ tử Ngũ Tinh Môn phải che tai, thối lui.
Đúng lúc đó – từ giữa đám đông phía ngoài, một bóng người áo lam lướt đến, linh lực dâng trào như triều cường.
– “Còn chưa đủ loạn sao?”
Tiếng nói lạnh như băng. Một chưởng đánh xuống, mang theo uy áp Trúc Cơ trung kỳ.
Ầm!
Mặt đất nứt toạc, cả năm tà tu bị ép lùi ba trượng.
Kẻ áo lam đảo mắt quét qua quảng trường, dừng lại ở gã Ma Cốt Cốc đang điều khiển bầy xương.
– “Tà phái muốn vào Ngũ Tinh Môn? Vậy… chặt gãy chân các ngươi trước!”
Hắn lao đến như sấm sét. Một chưởng như núi giáng xuống đầu con thi cốt khổng lồ.
ẦM!
Cốt giáp nổ tung thành mảnh vụn, kèm theo tiếng rú thảm thiết của thiếu niên bạch y.
Tên này lập tức rút lui. Ba người còn lại cũng không dám khinh địch, lần lượt lui về một góc, tìm thế thủ.
**
Vương Hùng nhìn từ xa. Người mới tới chính là Trương Túc – đệ tử thân truyền của Tứ Trưởng Lão – người đang giám sát cuộc tuyển chọn. Thực lực đã tiếp cận Trúc Cơ hậu kỳ.
– “Mình… vẫn còn quá yếu.”
Hắn thầm thì. Nhưng ánh mắt lại sáng hơn bao giờ hết.
– “Chỉ cần vượt qua kỳ trắc tuyển… mình sẽ vào được nội môn. Khi đó, bước đầu trả thù… mới bắt đầu.”
Ánh nhìn hắn xoáy sâu về phía Linh Tâm Kính, nơi ánh sáng vẫn còn đang nhấp nháy – báo hiệu vòng tuyển chọn chưa kết thúc.