Giữa trưa.
Trên quảng trường Hồi Cốt Thành – một trấn lớn nằm ven sơn mạch Tây Lâm – bảng thông cáo của Ngũ Tinh Môn rực rỡ linh quang, hiện rõ từng dòng chữ bằng linh lực.
“Ngũ Tinh Môn chiêu mộ đệ tử. Chỉ tuyển tu sĩ luyện khí tầng 3 trở lên. Tuyệt đối không tiếp nhận người từng tu luyện tà công pháp. Tuyển trạch sẽ có kiểm tra bằng Linh Tâm Kính.”
Tấm bảng như một tòa bia đá màu ngọc bích, nhưng chỉ người có linh lực mới đọc được.
Cách đó không xa, vài kẻ đội nón rách, tay ôm giỏ, giả làm tiểu thương – thực chất là đệ tử phụ trách trắc thí của Ngũ Tinh Môn. Mỗi khi có ai dừng lại đọc bảng, họ đều lập tức tới gần, cười hỏi han:
– “Đạo hữu mua cá phải không?”
Nếu người kia ngơ ngác – là phàm nhân.
Nếu người kia đáp lại bằng thuật ngữ – là tu sĩ.
**
Lúc này, Vương Hùng cũng đang trà trộn trong đám đông. Trên người khoác một chiếc áo vải thô, mặt đội mũ rơm, thân thể được biến hình qua một tầng "Giả Diện Thuật", để che đi diện mạo thật.
Hắn im lặng chờ đợi. Đứng cách Linh Tâm Kính không xa.
**
Bỗng phía trước có tiếng quát lớn:
– “Tà tu! Mau bắt hắn!”
Một gã nam tử mặt sẹo vừa đặt tay lên Linh Tâm Kính, ánh kính lập tức chuyển màu đỏ máu, hiện lên đồ hình của một pháp ấn tà đạo – quỷ diện song đầu.
Chưa kịp nói thêm lời nào, từ bốn phía, hơn mười đệ tử Ngũ Tinh Môn phóng ra, người khống kim, kẻ thi triển hỏa linh thuật, pháp khí bay đầy trời.
Nam tử mặt sẹo gầm lên, hai tay kết ấn.
– “Linh Huyết Thực Thể – Mộc Hóa Huyết Thụ!”
Một cột máu vọt lên từ chân hắn, biến thành gốc cây huyết thụ cắm rễ xuống đá. Từ tán cây, từng nhánh tua đỏ như xúc tu quét loạn xạ, cuốn bay ba tên đệ tử.
– “Chết đi!”
– “Kim Quang Phá Trận!”
Một nữ tu luyện khí tầng 8 lập tức triệu xuất kim trận, tạo thành lồng sáng chắn trước đệ tử phía sau. Pháp khí hình đoản đao như bầy cá chém nát mấy nhánh máu.
**
Đúng lúc ấy – phía sau đám đông đang xếp hàng, một tiếng cười lạnh vang lên:
– “Ha, giấu không được nữa rồi nhỉ?”
Một kẻ đội áo choàng tím bước ra, ánh mắt âm lãnh, lật tay rút ra một pháp khí đầu lâu:
– “Tà Phái Tàn Diện Hội – Giải Pháp Phong Linh!”
Tức thì, từ đầu lâu bay ra luồng khí đen, cuốn xoáy trời đất. Gió lốc đập vào pháp trận, khiến đám đệ tử hoảng loạn. Nhưng chưa kịp ổn định, lại có tiếng hô phía khác:
– “Phái Ma Cốt Cốc cũng có phần!”
Một thiếu niên mặt trắng như tượng đá, tóc dài bạch kim, tay cầm sáo ngọc đen. Tiếng sáo vừa nổi, bầy thi cốt từ lòng đất trồi lên, từng khúc xương người lắp ráp thành chiến binh.
– “Kẻ nào cản – giết!”
Ngũ Tinh Môn hỗn loạn.
Lại thêm một kẻ thứ tư từ xa phóng tới – y mặc y phục tang lễ, khí tức lạnh băng, thi triển thủ ấn:
– “Huyết Phệ Cổ Thuật!”
Một luồng khí máu từ người hắn toát ra, hóa thành vô số cổ trùng đỏ quạch lao đến đám đệ tử đang hoảng loạn.
**
Vương Hùng đứng giữa làn gió.
Hắn chưa ra tay – nhưng đã lặng lẽ rút ra một tấm linh phù trong tay áo, chuẩn bị ẩn thân nếu bị cuốn vào vòng chiến. Trong lòng thầm nhủ:
– “Tứ đại tà phái đồng loạt trà trộn? Đây không còn là tuyển chọn bình thường… mà là khởi đầu cho đại biến.”
Ánh mắt hắn chuyển động, khóa chặt từng người. Tay phải nắm chặt, tay trái chạm nhẹ vào túi trữ vật – bên trong, mấy tấm bùa của Pháp Khôi còn đó, từng được luyện để cản lửa, tránh sấm.
Bên kia, ba đệ tử Ngũ Tinh Môn trưởng nhóm hét lớn:
– “Đệ tử, thiết lập vòng phòng ngự! Lập Cửu Môn Trận!”
Chín người chia ra chín phương, tụ linh lực thành chín cột sáng – vây lấy bốn tà tu.
Nhưng đối phương thực lực không yếu, cảnh giới đều từ luyện khí tầng 9 trở lên. Thậm chí tên sáo ngọc từ Ma Cốt Cốc đã ẩn ẩn chạm ngưỡng Trúc Cơ.
Linh lực va chạm – đất đá nổ tung, gió thổi tan bụi cát.
Vương Hùng thầm rút lui về phía tán cây, ẩn người sau một gốc cổ thụ, lòng cảnh giác cực độ.
– “Chuyện hôm nay… không đơn giản.”
**
Hắn nhìn về phía Linh Tâm Kính – vẫn phát sáng.
Tuyển trạch… vẫn chưa kết thúc.