Chương 115: Tuyển Dụng Đệ Tử – Ngụy Trang Giữa Đời Thường

Sau đại chiến tại Huyết Xích Môn, linh khí nơi núi Xích Vân tan tác, trận pháp hộ sơn bị phá hủy hoàn toàn. Khói lửa thiêu rụi cấm địa, linh thạch bị cướp sạch, máu chảy thành sông – không phân biệt chính hay tà.

Ngũ Tinh Môn được ghi nhận là bên chiến thắng, danh nghĩa “chính đạo đại nghĩa diệt trừ ma giáo” vang khắp giới tu chân. Nhưng cái giá họ phải trả không nhỏ – hơn một phần tư đệ tử tử trận, số lượng trúc cơ thương vong gần chục người, ngay cả một vị trưởng lão cũng bị trọng thương nặng, phải lui về ẩn dưỡng.

Với một tông môn có quy mô trung đẳng như Ngũ Tinh Môn, đây là tổn thất nghiêm trọng. Ngay sau đó, tông môn lập tức ra lệnh khẩn: phải bổ sung đệ tử, tạp dịch, ngoại môn nhân thủ trong thời gian ngắn nhất.

**

Thông cáo được bí mật dán khắp các thị trấn, thôn trấn quanh dãy Linh Mộc, nhưng phàm nhân bình thường hoàn toàn không nhìn thấy. Bởi bản thông cáo ấy được viết bằng linh văn ẩn hình, chỉ những ai có linh lực từ luyện khí tầng 3 trở lên mới có thể đọc.

Trên nền đá mờ, dưới mái chợ phủ rêu, nơi những bức tường đất loang lổ hay cạnh các quán trà nơi bến thuyền – những tấm thông cáo không chữ vẫn im lặng treo mình giữa thế gian.

Song song đó, Ngũ Tinh Môn cử đệ tử giả trang thành thương nhân, người bán rau, hàng rong, người thu mua thuốc bắc… đứng quanh khu vực có thông cáo. Khi ai đó ghé mắt nhìn lên và có biểu hiện kinh ngạc, tức là đã đọc được linh văn.

Họ lập tức đến tiếp cận với vẻ mặt thân thiện:

– “Đạo hữu đi ngang ghé mua chút nấm linh chi chăng?”

– “Tiên sinh nhìn thấy văn tự trên tường à? Quả không đơn giản, chẳng hay có muốn đổi vận không?”

Mọi giao dịch sau đó đều diễn ra bí mật – người được chọn sẽ được đưa về sơn môn khảo nghiệm chính thức.

**

Vương Hùng khi ấy đang ở một quận nhỏ tên Phong Lâm Trấn, phía đông nam dãy Đại Trạch. Hắn cố ý chọn nơi xa trung tâm, tu hành im lặng, không để ai nghi ngờ. Sau khi hồi phục hoàn toàn từ lần bị truy sát, hắn đã đạt tới luyện khí tầng 12, nhưng vẫn che giấu linh lực chỉ ở tầng 5.

Trên người hắn giờ đây mang tên mới: Thạch Sanh – danh xưng từng gắn liền với thời khắc hắn sống lại làm quạ, ăn khế trả vàng, nay trở thành tấm bình phong hoàn hảo cho thân phận thật sự.

Hôm ấy, hắn đi ngang một con hẻm nhỏ gần chợ, bất giác ánh mắt lướt qua tấm bảng treo trên vách gỗ. Những đường nét lấp lánh linh khí thoáng hiện trong mắt, như một đốm sáng hiện lên giữa sương mù. Dòng chữ mờ dần hiện ra:

“Ngũ Tinh Môn tuyển đệ tử. Yêu cầu: Luyện khí tầng 3 trở lên.

Được cung cấp công pháp, linh dược, pháp khí, nếu được chọn sẽ vào nội môn.

Tuyệt đối không nhận kẻ từng tu luyện tà công.

Mọi ứng viên đều phải qua Kính Chiếu Tâm để kiểm tra pháp lực.”

**

Vương Hùng khựng lại, tim đập nhẹ một nhịp. Nhưng rất nhanh hắn hạ mi mắt, tiếp tục bước đi. Không quá năm bước, có người gọi:

– “Tiên sinh, đi đâu vội vã vậy?

Có hứng thú bói 1 quẻ, đoán chữ hay thay đổi vận mệnh không?

Ngẩng đầu, hắn thấy một người bày quầy hàng đang bói toán đoán chữ bên cạnh, ánh mắt lộ rõ ý dò xét.

Hắn mỉm cười, vờ như mới tu luyện:

– “Ta chữ viết không đẹp, nhưng mấy hôm nay cảm giác không được may măn, phiền ngày bói giúp ta một quẻ hung cát thế nào?

Người kia gật nhẹ:

– “Theo ta.”

**

Sau một canh giờ, tại một khách điếm vắng người ngoài thành, Vương Hùng được đưa tới một căn phòng lót vải cách âm. Một vị trưởng lão áo đen, mắt nhắm nghiền, đang ngồi chờ sẵn bên một chiếc kính tròn như mặt nước: Kính Chiếu Tâm.

Vương Hùng bước đến, đặt tay lên kính.

Hắn hít sâu một hơi. Nội tâm tĩnh lặng. Trong đầu chỉ hiện hình ảnh một tán tu nghèo khổ, lặng lẽ tu luyện, chưa từng giết ai, chưa từng học pháp tà đạo.

Kính Chiếu Tâm phát ra một ánh lam nhàn nhạt rồi tắt.

Trưởng lão mở mắt:

– “Thông qua. Tên?”

– “Vương, à không Thạch Sanh.”

– “Thông qua. Từ hôm nay, ngươi là đệ tử luyện khí tạp dịch của Ngũ Tinh Môn.”

**

Trong lòng Vương Hùng, một nụ cười lạnh khẽ lóe qua. Mọi thứ… đã bắt đầu.