Dưới chân dãy Lạc Vân Sơn, gió sớm lùa qua tán cây khế rợp bóng. Từng trái chín vàng căng mọng, linh khí dịu dàng lan tỏa thành từng vòng mỏng manh. Cây khế ấy, mọc ngay trên một điểm giao hòa tiểu linh mạch, linh khí không quá mạnh, nhưng vừa đủ để một người đang dưỡng thương, từng chút từng chút khôi phục linh căn.
Vương Hùng – trong hình hài một con quạ đen to lớn – đậu yên trên nhánh cây, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phương xa. Sau một tháng khổ tu, linh lực trong người hắn đã đầy hơn nửa. Hắn hoàn toàn có thể hóa hình, nhưng lại không vội.
– “Phàm nhân nếu thấy ta từ chim hóa người, e là hoảng hốt, mang họa cho họ.” – Hắn nghĩ, rồi tung cánh bay về phía một khe núi vắng người.
Tại nơi ấy, giữa những mỏm đá dựng đứng, hắn bắt đầu khổ luyện thất thập nhị biến – đặc biệt là “Hoàng Bạch Thuật” – biến đá thành vàng.
Từng khối đá sỏi trong khe núi dần chuyển sang màu hoàng kim. Ban đầu chỉ là vài đốm nhỏ, sau một tuần đã có thể hóa ra từng cục vàng nặng chừng ngón tay. Mỗi lần luyện pháp mất một lượng lớn linh khí, hắn lại quay về cây khế ăn một trái.
Cứ vậy, tuần này qua tháng nọ, hắn – con quạ đen kỳ lạ – trở thành một phần quen thuộc của ngôi làng nhỏ.
Hai vợ chồng lão nông – chủ nhân cây khế – chẳng còn sợ hãi. Thậm chí khi thấy hắn bay về, họ vui mừng như đón một vị bằng hữu.
Đến hẹn một tháng, hắn bay xuống đậu trước sân, cất giọng khàn đục:
– “Ta từng nói… ăn một quả, trả cục vàng. Giờ, hãy chuẩn bị túi ba gang, theo ta.”
Người chồng vội vàng dắt túi vải, leo lên lưng hắn. Quạ đen vỗ cánh bay vút, vượt qua rặng núi hùng vĩ, vượt biển lớn gió cuộn mây giăng.
Cuối cùng đáp xuống một hòn đảo đầy kho báu – vàng, ngọc, châu báu lấp lánh như ánh dương buổi sớm. Người chồng chỉ dám lấy đúng túi ba gang rồi cúi đầu cảm tạ.
Vương Hùng không nói gì. Hắn có thể cho nhiều hơn, nhưng… từng hai kiếp làm người, hắn hiểu rõ: “Của nhiều mà phúc mỏng, tất sinh tai họa.”
**
Ba năm sau, hắn cứ ba tháng một lần lại chở người em đi lấy vàng. Người em trở nên giàu có, chẳng những không tham lam mà còn mang của cải giúp đỡ dân nghèo, lập nhà thiện tâm, sửa cầu vá đường, cứu đói.
Người anh nghe tin, lòng đố kỵ bốc cháy. Hắn tìm tới, đổi ruộng vườn nhà cửa lấy cây khế. Người em không nỡ từ chối.
Năm sau, cây khế lại sai trĩu quả. Vương Hùng – trong hình quạ – bay về ăn một trái rồi định bay đi.
Bất ngờ một tiếng “bốp” vang lên. Một hòn đá bay tới trúng cánh hắn. Một cây gậy khác quất trúng chân.
– “Quạ thối! Ta nuôi mày để ăn cả cây khế à? Để lại thứ gì rồi cút!”
Vương Hùng giận dữ quay đầu. Đó là người anh – không phải đôi vợ chồng thiện lương năm xưa. Nhưng hắn vẫn kìm nén, cất giọng trầm:
– “Ăn một quả, trả cục vàng. May túi ba gang, mang theo mà đựng. Một tháng sau… ta quay lại.”
Gã anh trai hí hửng. Hắn tự may một túi… dài đến mười hai gang.
Một tháng sau, Vương Hùng lại chở người anh đến hòn đảo. Kẻ tham lam lén lấy hết châu báu, không chỉ đầy túi mà còn nhét vào tay áo, bụng áo, miệng gói kín. Lúc về, gã lật người vì quá nặng.
Bay đến giữa biển, Vương Hùng thầm nghĩ: “Không phải ta không báo trước.”
Hắn vỗ mạnh cánh, hất phăng kẻ tham lam xuống biển. Một tiếng “ùm” vang lên. Biển khép lại.
Hắn quay đi, không ngoái đầu.
**
Cây khế giờ vẫn trĩu quả, nhưng linh khí đã chẳng còn ảnh hưởng nhiều đến cơ thể hắn nữa.
Ba năm, hắn đã âm thầm vượt qua luyện khí tầng 12 – cảnh giới cũ của mình trước khi biến cố xảy ra. Giờ đây, hắn là một tu sĩ mạnh – nhưng vẫn nhớ từng giọt linh khí nơi cây khế nhỏ, và ơn nghĩa vợ chồng lão nông ngày ấy.
– “Thiên đạo có mắt. Nhân quả chẳng sai.”
– “Từ hôm nay, ta sẽ đi tìm lại lạc minh cốc – khởi đầu lại… con đường chân đạo.”