Chương 113: Ăn Khế Trả Vàng – Một Biến Hóa Lạ Kỳ

Linh lực trong cơ thể như từng dòng nước ấm rỉ rả luồn vào huyết mạch.

Vương Hùng chậm rãi mở mắt. Bầu trời lúc này đã trong hơn, nắng nhẹ len qua từng kẽ lá. Hắn thấy mình đang nằm dưới gốc cây kia – vẫn còn trong hình hài quạ đen.

– “Ta... chưa chết.”

Cánh phải bị thương đã khép miệng. Xương bên cánh trái cũng không còn rạn nứt. Dù chưa thể hóa lại hình người, nhưng hắn cảm nhận được luồng sinh cơ đã khởi động trở lại. Trong đan điền, linh lực yếu ớt vẫn chảy đều, chứng tỏ quả hắn ăn… không phải trái thường.

Hắn ngẩng đầu. Trên tán cây kia, từng chùm quả vàng óng ánh lủng lẳng rung rinh trong gió sớm.

– “Không lẽ... đây là linh quả?” – hắn thầm nghĩ. – “Nhưng sao mọc ngay tại làng phàm nhân? Lại chẳng có linh trận bảo hộ nào?”

Hắn không có thời gian để nghi ngờ. Phải khôi phục hình thể trước đã.

Vương Hùng đập cánh, lao lên tán cây, không chút ngần ngại mổ tiếp một quả chín rụng khác. Quả đầu tiên như cứu mạng, quả thứ hai như thắp thêm hơi thở. Dần dần, hắn ăn thêm quả thứ ba, thứ tư…

Mỗi lần nuốt vào, linh khí tuy không nhiều, nhưng tinh thuần dị thường, chẳng khác nào linh đan. Máu hắn ấm dần, thương thế dần lành, linh lực khôi phục từng giọt. Đôi cánh hắn cũng lớn dần, lông đen như mực bắt đầu chuyển sang sắc tím sẫm.

Hình thể to dần — cỡ bằng đứa bé. Rồi to nữa — bằng thiếu niên. Còn vài quả nữa… hắn tin mình có thể khôi phục nhân thân!

**

Nhưng đúng lúc ấy — một tiếng người vang lên:

– “Ối chao trời đất ơi! Mình ơi ra coi, con chim kia… nó đang ăn hết khế nhà mình rồi!”

Từ trong căn lều tranh gần đó, một đôi vợ chồng gầy gò chạy ra, ánh mắt hoảng loạn mà bàng hoàng. Họ không giấu được sợ hãi nhưng vẫn cố tiến đến gần tán cây.

Người chồng giơ tay khẩn thiết:

– “Này… này chim ơi! Đừng ăn nữa. Ta… chỉ có mỗi cây khế này để mưu sinh. Bao năm chăm sóc… chỉ trông mong bán quả đi lấy tiền mua gạo. Chim mà ăn hết thì vợ chồng ta biết sống sao?”

Người vợ cũng rưng rưng:

– “Nếu... nếu chim là yêu linh có linh trí, làm ơn đừng lấy hết. Chúng ta nghèo, nhưng sẵn lòng đổi vật lấy quả. Chim có gì quý giá... hãy để lại!”

Vương Hùng trên cành cây im lặng.

Hắn nhìn đôi vợ chồng tóc đã bạc, áo rách vá vai. Cả căn nhà tranh chẳng có nổi cánh cửa. Mái lợp lá cũ kỹ, gió thổi là bay. Nhưng hai người họ vẫn sẵn lòng thương tiếc linh thụ, không hề thô bạo, không vung gậy đuổi đánh như bao phàm nhân khác.

Trong mắt Vương Hùng… hiện lên bóng dáng ông bà Thạch Nghĩa.

Lòng hắn chùng xuống.

– “Tử tế trong nghèo khổ… mới là thứ đáng trọng.”

Hắn muốn nói gì đó… nhưng là một con quạ, hắn chỉ có thể kêu quạ… quạ….

Nhưng rồi, hắn sực nhớ đến mảnh tàn quyển Thất Thập Nhị Biến hắn nhặt được trong biển lửa của Huyết Xích Môn.

Một trong năm biến pháp hắn kịp thu lại – Hoàng Bạch Thuật.

Biến đá thành vàng.

Hắn trầm ngâm. Linh lực chưa đủ mạnh để thi triển hoàn chỉnh, nhưng một chút... thì có thể thử.

Hắn ngẩng đầu, nhìn xuống đôi vợ chồng đang lo lắng. Dồn hết chút linh lực, hắn bật thành tiếng:

– “Ăn một quả, trả cục vàng. May túi ba gang, mang theo mà đựng.”

Hai vợ chồng sửng sốt. Họ không biết mình đang mơ hay nghe nhầm. Nhưng con quạ kia... rõ ràng vừa nói tiếng người!

Vương Hùng dùng chân đập lên tảng đá gần đó, vận chút linh khí cuối cùng – Hoàng Bạch Thuật! – một chớp sáng lóe lên, đá vụn biến thành một cục kim loại vàng sáng lấp lánh.

Hắn thở dốc.

– “Một tháng nữa… ta sẽ quay lại.” – hắn nói, rồi lại lao lên cành cây, tiếp tục ăn quả.

Dưới gốc khế, đôi vợ chồng nghèo như chết lặng. Tay họ run run nâng cục vàng trong lòng bàn tay. Họ nhìn lên bóng chim đen đang ăn tiếp từng quả… không hề tức giận, chỉ đầy kinh ngạc và biết ơn.

**

Vương Hùng không quan tâm họ nghĩ gì. Lúc này, trong lòng hắn chỉ có một mục tiêu:

– “Ta… phải hóa hình.”

– “Ta… phải sống lại.”

– “Và ta… sẽ cho cái thế gian này biết — kẻ bị vứt bỏ, cũng có thể đội trời đạp đất.”