Chương 112: Dòng Lũ Vô Tình – Một Cơ Duyên Không Tên

Trời bắt đầu chuyển sang xám.

Dòng sông cuộn xiết như muốn cuốn mọi tàn dư sống sót cuối cùng của Huyết Xích Môn. Giữa dòng nước lạnh như kim châm, một con quạ nhỏ – lông rách cánh tơi, máu nhễu đen đặc – lặng lẽ trôi về phương Nam.

Nó không còn vùng vẫy, cũng không còn phản kháng. Chỉ để mặc cho dòng nước kéo đi như xác lá giữa mùa thu mục nát.

Bên trong thân thể quạ – là một linh hồn người.

Một đạo tâm… đã từng kiên cường hơn lửa.

Một ý chí… từng bước qua bao lôi kiếp, từng vẫy vùng trong tử địa.

Vương Hùng, đệ tử cuối cùng của Pháp Khôi, truyền nhân bất thành của Lạc Minh Cốc… đã đến tận cùng giới hạn.

Từ khi bị truy sát suốt ba ngày ba đêm, hắn không có nổi một canh giờ nghỉ ngơi. Linh lực cạn khô, thân thể hóa thú, cánh rách gân đứt. Trong hình dáng quạ đen này, hắn đã gần như tuyệt vọng.

Ba lần trôi dạt vào ghềnh đá suýt chết. Bảy lần nôn ra máu trong miệng chim. Mười hai lần tưởng như thần hồn sẽ lìa khỏi xác.

– “Trời cao…” – hắn từng nghĩ – “Còn muốn thử ta bao nhiêu nữa?”

Nhưng rồi, hắn lại thở một hơi, dù yếu ớt, vẫn là sinh khí.

Thì ra… hắn chưa chết.

Và chỉ cần chưa chết, thì hắn vẫn còn là Vương Hùng.

Một buổi chiều, khi nước lặng bớt, dòng sông chảy qua một khúc ngoặt nhỏ giữa thung lũng xanh, Vương Hùng bắt đầu mơ hồ cảm thấy điều gì đó khác lạ.

Không phải tiếng chim. Không phải tiếng người.

Mà là — linh khí.

Rất nhạt. Rất thanh. Nhưng… rõ ràng tồn tại. Một loại linh khí không giống chiến trường, không giống đan dược, không giống linh trận — mà thuần khiết, dịu dàng như sương mai.

– "Là linh mạch?"

Vương Hùng cố mở mắt. Trong tầm nhìn mờ đục của một con quạ hấp hối, trước mắt hắn là một vạt cỏ thấp, phía xa có bóng một thân cây mờ mờ, trĩu quả. Ánh sáng từ đó… phát ra từng đợt linh quang yếu ớt.

Hắn không thấy rõ.

Hắn cũng không biết… đó là cây gì.

Chỉ biết rằng: nơi đó… là hy vọng sống sót cuối cùng.

Cố dồn chút hơi tàn cuối cùng, Vương Hùng quẫy đôi cánh gãy. Từng nhịp đập như xé toạc ngực, từng bước trườn như cào nát linh hồn.

Gần rồi.

Chỉ cần… thêm vài thước nữa…

Mùi hương thoảng qua – chua nhẹ, thanh mát.

Dưới gốc cây kia, có một quả chín đã rụng. Màu sắc như ngọc ẩn kim, nằm im giữa đám cỏ. Không ai để ý. Không ai chạm tới. Chỉ có một con quạ nhỏ, đang run rẩy lê từng bước, tiến lại gần nó như con thiêu thân lần cuối tìm về lửa.

Hắn cúi đầu, không kịp suy nghĩ gì thêm — cắn một miếng.

ẦM!

Linh khí trong quả tuôn ra như một dòng suối vỡ đập.

Toàn thân hắn chấn động dữ dội. Kinh mạch đang tê liệt lập tức bị chọc thủng. Dòng linh lực như chớp nhoáng xông thẳng lên đầu, tràn xuống tứ chi.

– “Khục…!”

Hắn chưa kịp tiêu hóa, đã bị dòng linh khí làm cho choáng váng. Tầm mắt lảo đảo, không gian quay cuồng, thần trí như bị cuốn ra khỏi xác.

Cơn mưa phùn bắt đầu rơi.

Mùi cỏ tươi thấm vào đất. Mây xám dần tan.

Và Vương Hùng – trong hình dạng một con quạ rách nát – đã bất tỉnh dưới gốc cây lạ, nơi quả linh dị kia vừa cứu mạng hắn.

Xa xa… ánh sáng yếu ớt vẫn nhấp nháy trong lá.

Không ai biết tên cây ấy.

Không ai hay trái cây đó là gì.

Không có sử sách nào ghi chép. Cũng không có tu sĩ nào từng gặp.

Và Vương Hùng – kẻ mang trong người linh cốt của hai đời tu tiên – cũng chưa kịp nhận ra rằng… hắn vừa chạm tay vào một khởi nguyên mới của số mệnh.

Một cơ duyên không tên. Nhưng đủ để viết lại một đời.