Tiếng gió rít qua từng tán cây, rừng khuya đen như mực. Vầng trăng bạc soi xuống từng vệt máu rải rác dọc triền núi.
Vương Hùng đang chạy.
Đã ba ngày ba đêm, hắn sống trong cơn ác mộng không hồi kết – bị truy sát bởi một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ thuộc Ngũ Tinh Môn.
Ban đầu, hắn còn tưởng mình có thể cắt đuôi được đối phương nhờ pháp phù và pháp thuật thất thập nhị biến. Nhưng ba ngày trôi qua, kẻ địch như bóng với hình, bám theo như oan hồn đòi mạng.
Không biết kẻ đó là ai. Trong màn đêm mịt mùng, cả hai đều không rõ mặt nhau. Nhưng tiếng nói trầm khàn, mang theo sát ý rét buốt của kẻ địch… hắn khắc ghi tận xương tủy.
Hắn thề — cho dù sống sót, có phải bôn tẩu mười năm, trăm năm, cũng phải tìm cho ra kẻ đó!
**
Ban ngày trốn dưới lòng đất. Ban đêm mượn bóng rừng để di chuyển. Thậm chí nhiều lần phải nhịn ăn, nhịn thở, ép linh lực phong bế lỗ chân lông để giấu khí tức.
Nhưng đến ngày thứ ba… thân thể hắn đã đến giới hạn.
Thất thập nhị biến tiêu hao linh lực rất lớn. Dù là phân thân, ẩn hình hay giả hình – mỗi chiêu đều như chém vào linh hồn.
Kinh mạch hắn rạn nứt, đan điền khô cạn, hơi thở yếu ớt.
Hắn trốn trong hốc đá gần bờ vực, toàn thân run nhẹ vì lạnh. Nhưng ánh mắt vẫn như lưỡi kiếm, dán chặt vào bóng tối trước mặt.
Tiếng bước chân vang lên. Cứ đều đều. Như trống tang đếm ngược sinh mạng.
– “Ra đi. Ngươi không thoát được đâu.”
Giọng nói kia vang vọng như ma âm.
Vương Hùng cắn chặt răng, lấy ra một viên hồi linh đan cuối cùng nuốt xuống. Hắn biết – không thể ẩn mình nữa.
Phải chạy. Nhưng lần này… là chạy bằng hình khác.
Hắn thi triển thất thập nhị biến: “Giả Hình – Dạ Ô Biến”!
Một làn linh khí bao phủ cơ thể hắn. Trong tích tắc, thân thể hắn thu nhỏ lại, lớp da chuyển thành đen tuyền, đôi mắt hóa sắc đỏ như huyết thủy. Từ thân thể hắn mọc ra đôi cánh lông cứng, mũi nhọn như lưỡi dao – một con quạ đen đã ra đời trong đêm tối.
Phụt!
Quạ vỗ cánh, bay vút lên trời.
– “Muốn chạy nữa sao?!”
Tên Trúc Cơ phát hiện dị động, lập tức rút ra một thanh cung cong màu lam, khắc trận văn khắc độc: “Phong Linh Tinh Cung” – pháp khí chuyên bắt tốc vật trên trời.
Hắn gầm lên:
– “Phong Chi Tiễn – Phá Vũ Lộ!”
Vèo!!!
Mũi tên rít gió xé trời, ánh sáng xanh rực sáng giữa trời đêm.
Phập!!
Tiếng va chạm giữa tên và thịt vang lên trong không khí lạnh buốt.
Con quạ kêu lên một tiếng thảm thiết, cánh trái rách toạc, một làn máu đen bắn thành vệt trên trời.
Nó loạng choạng, lảo đảo trên không trung rồi rơi xuống vực sâu không đáy.
**
Tên Trúc Cơ chạy tới bờ vực, nhìn xuống.
Gió thổi lạnh ngắt. Dưới kia là tầng tầng mây đen cuộn, vách đá dựng đứng không thấy đáy. Cây cối mọc nghiêng ngả như những bóng ma gào thét.
– “Sống sót nổi thì ta nhổ ngược tên mình nuốt lại!”
Hắn cười lạnh, quay lưng rời đi.
**
Phía dưới vách núi, con quạ rơi thẳng xuống dòng thác ngầm.
Nước lạnh như dao, cắt vào thân thể nhỏ bé đang bất tỉnh. Dòng nước cuốn trôi nó đi như chiếc lá. Không ai biết nó là ai. Không ai hay rằng trong cơ thể con vật đó là một linh hồn đang hấp hối – linh hồn của một tu sĩ, một hậu nhân của Lạc Minh Cốc, một tia hy vọng nhỏ nhoi giữa thế giới đang lụi tàn bởi danh nghĩa chính tà.
Dòng thác ào ào như tiếng gào khóc của thiên địa. Lũ cá yêu ngoi đầu khỏi mặt nước rồi lại rụt về, cảm nhận được sát khí còn đọng trong máu con quạ.
Trong một khoảnh khắc, nơi tận cùng của bóng tối, linh hồn kia như mơ hồ tỉnh lại, thì thầm trong vô thức: “Ta... chưa thể chết...”
**
Còn sống… hay đã chết?
Chỉ trời biết. Và… hắn.