Chương 110: Nhắm Mắt Rời Núi – Máu Lửa Sau Lưng

Lửa đỏ như địa ngục.

Khói đen bốc lên từ Huyết Xích Môn như cuồn cuộn linh hồn hàng trăm người chết oan, bám chặt lấy trời cao không tan. Ngọn núi từng ngày yên tĩnh nay rực cháy như chiến trường cuối cùng giữa chính tà, máu người hòa cùng tro tàn, mùi khét lan xa hàng dặm.

Tiếng la hét, tiếng binh khí va chạm, tiếng linh lực nổ tung, tiếng nữ tu bị kéo lê gào khóc… tất cả hòa làm một khúc nhạc tang thương nhất mà thế giới tu tiên từng nghe.

Từng tốp đệ tử Ngũ Tinh Môn mặc chiến bào giáp pháp, miệng hô “thanh trừng tà đạo” nhưng ánh mắt hung hãn như lang sói đói, tay cầm pháp khí sáng lấp loáng, chân đạp lên xác người, cướp bóc mọi thứ trong tầm mắt.

– “Linh thạch đâu! Tìm hết đi!”

– “Pháp khí trong đại điện, tất cả mang về!”

Một tên Trúc Cơ sơ kỳ cười lớn, lôi từ cổ tay một nữ tu trẻ chưa đến hai mươi tuổi:

– “Nữ tà tu cũng thơm lắm! Ha ha, lát nữa nhớ chia phần đấy!”

– “Yên tâm, cởi sạch trước khi giết!”

Tiếng cười đục ngầu dục vọng vang vọng cả dãy núi. Một vài nữ đệ tử bị bắt trói như gia súc, miệng nhét giẻ, quần áo rách nát, ánh mắt tê liệt.

Và trong góc núi phía sau điện Huyết Vân, một người đang nhìn toàn bộ thảm cảnh ấy – đôi mắt đỏ hoe.

**

Vương Hùng núp trong bụi rậm đá dựng, thân ảnh được ẩn thân phù che giấu, nhưng trong lòng thì không có phù nào che được nỗi uất nghẹn.

Hắn thấy rõ — từng cảnh máu me, từng tiếng cười tàn ác, từng ánh mắt van xin của những đồng môn.

“Ngươi vẫn nghĩ chính đạo cao quý sao?” – hắn tự hỏi, môi mím chặt.

Mang danh danh môn chính phái, bọn chúng hành động không khác gì ma đầu giết người cướp của. Nếu những kẻ này là ánh sáng, thì bóng tối còn có thể tối hơn được nữa sao?

Nhưng hắn chỉ là một luyện khí tầng bảy. Dù có căm phẫn đến đâu, nếu xông ra thì cũng chỉ trở thành một thi thể nữa. Hắn thầm nghĩ: "Ta... còn sống là còn hy vọng."

Hắn cúi đầu, lặng lẽ rời khỏi, bước từng bước như giẫm lên tro cốt của chính mình. Nhưng lòng hắn... khắc sâu một lời thề máu:

"Một ngày nào đó, ta sẽ khiến các ngươi phải trả lại gấp mười!"

**

Chưa đi xa được bao lâu, phía sau lưng vang lên tiếng quát:

– “Ai đó?!”

Một luồng linh áp mạnh mẽ ép xuống. Vương Hùng quay đầu – là một tên Trúc Cơ sơ kỳ!

– “Ẩn thân phù? Tưởng lừa được lão tử?”

Tên kia tay cầm Phá Linh Thương, linh khí quanh thân cuồn cuộn. Hắn vừa hô, vừa phóng linh thức dò xét — màn ẩn thân của Vương Hùng vỡ vụn như mảnh kính.

Không chút chần chừ, Vương Hùng quát khẽ:

– “Thổ Diệm Phún!”

Một cột lửa phụt ra từ miệng hắn như hỏa xà nuốt trời, đập thẳng vào mặt tên Trúc Cơ. Gã giật mình lùi lại, linh khí hộ thể chấn động, chỉ kịp xoay thương chắn.

Chớp lấy cơ hội, Vương Hùng lật tay dán Ẩn Hình Phù, xoay người nhảy khỏi vách đá, lao xuống sườn núi phía bắc.

Tên Trúc Cơ rít lên:

– “Muốn chạy à? Còn lâu!”

Gã quát lớn, phóng Phá Linh Thương ra như sao băng. Mũi thương phá vỡ ba tầng lá rừng, cắm trúng vai áo Vương Hùng, máu văng ra thành chuỗi đỏ trên không trung.

Vương Hùng rít lên, lăn người lăn xuống bờ suối, máu me đầy tay. Không dừng lại, hắn lật tay, thì thào:

– “Thất Thập Nhị Biến – Giả Hình Thuật.”

Linh quang lóe lên, thân thể hắn tan như khói mỏng, hóa thành một con cá chép bạc, phóng mình vào dòng suối đang chảy ngược ra nam.

Tên Trúc Cơ đứng nơi bờ đá, trừng mắt nhìn theo.

– “Chạy nhanh thật… nhưng rồi cũng có ngày gặp lại.”

Gã quay người, không hề biết rằng trong dòng nước tĩnh lặng kia, một con cá đang bơi về xa mãi – mang theo ngọn lửa căm hận và lời thề máu.

**

Nước suối mát lạnh, nhưng trong lòng hắn… vẫn là lửa giận chưa tắt.

Hắn nhớ lại những ngày bên Pháp Khôi trưởng lão, từng lần học rèn, từng lần thổi lửa, từng câu dặn dò nghiêm khắc mà đầy tình nghĩa.

“Ta đã nhận ngươi là đệ tử… là đệ tử thì phải sống để làm được điều mà sư phụ chưa thể.”

Hắn cũng nhớ nữ đệ tử bị trói — ánh mắt như thấu tận trời xanh. Những pháp bảo đang bị cướp. Những câu nói “thanh trừng tà phái” đầy giả dối.

Vương Hùng siết chặt hàm.

"Huyết Xích Môn... có thể bị hủy."

"Nhưng đạo mà sư phụ truyền cho ta – không bao giờ bị giẫm đạp."

"Lạc Minh Cốc... ta nhất định dựng lại."