Chương 109: Lửa Hừng Tàn Mộng – Năm Biến Trong Tro Tàn

Hắn cắn răng, gằn giọng không thành tiếng:

– “Xin lỗi sư phụ, xin lỗi trưởng lão... Con không thể chết ở đây được.”

Hắn dán phù lên ngực, linh khí mỏng mảnh bao phủ thân thể. Trong chớp mắt, thân ảnh Vương Hùng tan vào bóng đêm, lặng lẽ rút lui theo lối mòn sau núi – đường đào thoát chỉ có nội môn đệ tử tinh anh mới biết.

Sau lưng hắn, sơn môn đã chìm trong biển lửa. Máu… đã nhuộm đỏ cả trời.

Tiếng nổ đầu tiên vang lên giữa khu nội viện, cuốn bay cả một dãy nhà luyện đan. Tiếng nổ thứ hai chỉ cách đó ba hơi thở, phát ra từ phòng trữ linh thạch phía sau chính điện. Chỉ trong một khắc, toàn bộ Huyết Xích Môn chìm trong biển lửa.

Trong đại điện, môn chủ Chúc Ứng Dương đứng sững, sắc mặt tối lại như tàn tro:

– “Có nội gián. Bên trong chúng ta có nội gián!”

Diêm Ảnh – một trong ba đại trưởng lão – gầm lên, rút kiếm pháp khí, lao ra như một luồng huyết ảnh giữa khói đen dày đặc. Phía sau ông, Lỗ Bạch và Hứa Trạm cũng đã kích phát linh trận, triệu hồi pháp bảo hộ thể.

Ba trưởng lão chấp pháp La Hư Đạo Nhân, Huyết Linh Tẩu và Độc Nhân Bà không cần lệnh đã lập tức chia làm ba hướng, dẫn đệ tử chống trả đợt công kích đầu tiên của Ngũ Tinh Môn.

**

Phía sơn môn phía tây, sấm nổ vang dội.

La Hư Đạo Nhân hét lớn:

– “Trận pháp phòng thủ đã bị phá từ trong! Bọn khốn ném phù chú vào tận gốc linh mạch rồi!”

Còn chưa dứt lời, một trụ linh thạch cắm sâu trong lòng núi nổ tung, linh khí tản mát, đất đá rung chuyển.

– “Chết tiệt! Bọn chúng... đã tính toán từ lâu!” – Huyết Linh Tẩu nghiến răng, tung ra mười hai đạo huyết chú, đánh vỡ pháp kiếm của một trưởng lão địch, nhưng không kịp cứu một đệ tử vừa bị đánh bay đầu.

**

Giữa khói bụi và máu tanh, Vương Hùng đứng trên một triền đá phía bắc, áo chàm tơi tả, mắt đầy xót xa.

Hắn biết, mình không thể góp sức vào cuộc chiến này. Dù có linh căn hiếm có, dù có trí nhớ kiếp trước, thì luyện khí tầng bảy vẫn chỉ là con kiến dưới chân những kẻ Trúc Cơ hậu kỳ.

“Ta… không được chết thêm lần nữa.

**

Men theo hành lang cháy rực, hắn lách qua đống đổ nát nơi từng là Tàng Kinh Các – khu lưu trữ công pháp cấp thấp và trung đẳng của Huyết Xích Môn. Cánh cửa đá đã vỡ nát, bên trong chỉ còn tro bụi và một vài cuốn thư bị cháy xém.

Vừa định rời đi, ánh mắt hắn bỗng khựng lại.

Một mảnh giấy ngắn, cháy dở, nằm lẫn trong tro, nhưng dòng chữ run rẩy kia – hắn nhận ra.

– “Thất Thập Nhị Biến?”

Hắn vội nhặt lên. Chỉ còn lại một đoạn rất nhỏ, nhưng với ký ức kiếp trước, Vương Hùng lập tức nhận ra đây là một mảnh pháp quyết phụ, mô tả năm trong số bảy mươi hai biến – tuy không mạnh bằng phần cốt yếu, nhưng lại cực kỳ thực dụng:

– Nhập Thủy Biến: Cho phép hòa thân vào nước trong chớp mắt, tẩu thoát như cá ẩn.

– Thổ Diệm Biến: Vận hỏa từ trong đan điền phun qua miệng, dùng lửa luyện tâm hoặc khống chế địch.

– Ẩn Hình Biến: Tạm thời che mờ linh thức, khiến cả tu sĩ Trúc Cơ cũng khó phát hiện trong chốc lát.

– Giá Mộng Biến: Dẫn thần thức địch vào một ảo cảnh do mình khống chế – rất hữu dụng khi rơi vào vòng vây.

– Hoàng Bạch Biến: Biến đá thành vàng, tuy không sinh lợi thực, nhưng có thể mê hoặc địch, đánh lạc hướng.

Vương Hùng nắm chặt mảnh giấy, cẩn thận nhét vào áo.

Hắn biết, chỉ cần đủ thời gian, hắn có thể diễn luyện cả năm biến này. Trong tay hắn, công pháp cổ không chỉ là chiêu số – mà là con đường sống.

**

Phía xa xa, một phần sơn mạch đã bị nổ sập. Trời đen kịt, lửa đỏ như máu. Tiếng người chết, tiếng la hét, tiếng va chạm pháp bảo hòa làm một.

Huyết Xích Môn… đã vào thời khắc suy vong.

Nhưng giữa hỗn loạn đó, một cái bóng lặng lẽ lướt qua, hòa mình vào đêm tối, mang theo bí mật... và hy vọng.