Chương 108 – Huyết Nguyệt Chiến Ca – Ngũ Tinh Môn Đại Chiến

Trăng máu treo trên đỉnh trời, nhuộm cả sơn môn Huyết Xích một màu đỏ thẫm. Ánh sáng ấy không dịu dàng như ánh trăng thường thấy, mà đỏ lòm như máu tươi, như đang soi rọi số mệnh một tông môn sắp chìm vào huyết lệ.

Trong đại điện trung tâm, không khí ngưng đọng đến ngạt thở. Môn chủ Chúc Ứng Dương ngồi trên bảo tọa, thần sắc nghiêm nghị, đôi mắt như lưỡi đao lướt qua từng người. Đứng trước ông là sáu vị trưởng lão trọng yếu nhất của Huyết Xích Môn:

Diêm Ảnh – bóng dáng như u linh, cả người khoác áo đen dài đến gót, bước đi không phát ra tiếng động, kẻ từng dùng “Huyết Quang Ảnh Bộ” sát tử năm tu sĩ Kết Đan chỉ trong một hơi thở.

Lỗ Bạch – hộ pháp kỳ tài, thân thể cao lớn như thiết tháp, tu luyện “Kim Cốt Huyền Pháp” khiến da thịt cứng như huyền thiết, nổi danh là người mạnh nhất về cận chiến trong môn.

Hứa Trạm – mắt sáng như đuốc, pháp nhãn có thể nhìn xuyên qua trận pháp lẫn ẩn thân thuật. Chính hắn trấn giữ Thần Hình Cốc, nơi dùng để giam giữ những tu sĩ phạm trọng tội.

Cạnh họ là ba vị chấp pháp trưởng lão:

La Hư Đạo Nhân – lão đạo râu bạc trắng như tuyết, đạo hạnh thâm sâu, tu vi đã đạt Quá Hóa kỳ, là người đứng đầu chấp pháp đường, nổi danh nghiêm khắc và công chính.

Huyết Linh Tẩu – dáng vẻ gầy gò, hai tay luôn cầm theo bùa máu. Đồn rằng mỗi đạo phù hắn luyện ra đều thấm ít nhất ba giọt máu sống của địch nhân, chuyên sử dụng chú thuật hắc huyết hiếm thấy.

Cuối cùng là Độc Nhân Bà – một bà lão lưng còng, áo choàng rộng như cánh dơi. Trong tay áo của bà, vạn trùng ẩn náu, độc khí tỏa ra khiến cả tu sĩ Kết Đan cũng phải e dè ba phần.

Cuộc họp vừa mở màn thì đã bị cắt ngang bởi tiếng chuông cảnh giới vang lên dồn dập, từng hồi nối nhau như trống trận thúc giục tử vong. Xen lẫn trong tiếng chuông là tiếng hét hoảng loạn từ bên ngoài vọng tới.

Một đệ tử chạy vào, mặt cắt không còn giọt máu, đầu tóc rối tung, quỳ phịch xuống giữa điện:

– “Bẩm môn chủ! Ngũ Tinh Môn... đã công phá trận tuyến ngoài! Mắt trận hộ sơn bị Tư Đồ Ngạc cùng Tư Đồ Lãng đánh sập từ bên trong!”

Cả đại điện lặng đi một nhịp.

Chúc Ứng Dương vỗ mạnh xuống bàn đá, chiếc bàn rung lên bần bật, vết nứt chạy dài như mạng nhện. Ông rống lớn, giọng như sấm nổ giữa trời đêm:

– “Kẻ phản bội… đúng là không ngoài dự đoán! Các vị, theo ta nghênh chiến! Dù có chết, cũng phải bảo vệ sơn môn!”

Sáu bóng người như sáu luồng thiểm điện xé gió lao ra khỏi đại điện, linh lực bộc phát dữ dội. Cờ hiệu trên tường bị chấn động bay phần phật, những tàn tro nơi chân đèn rải tung theo từng bước chân họ.

Bên ngoài sơn môn, địch quân như hồng thủy cuồn cuộn tràn đến. Ngũ Tinh Môn dẫn đầu bởi năm đạo nhân mặc giáp lam tinh thạch sáng lấp lánh, trên tay là linh binh cấp cao, khí thế bức người. Sau lưng họ là hơn ba trăm đệ tử tinh nhuệ, phía sau nữa là các pháp thú hung hãn, cơ quan rối kim loại lấp loáng, và các bệ phóng hỏa tiễn pháp khí đang gầm rú bắn lên trời.

Tiếng binh khí giao nhau vang rền như sấm sét. Bùa chú, pháp thuật xé gió tung hoành. Khắp sơn môn là lửa cháy, khói độc, ánh sáng bùng nổ như giữa một trận chiến tu tiên thời cổ.

Diêm Ảnh vận dụng Huyết Quang Ảnh Bộ, từng bước di chuyển đều lưu lại một chuỗi tàn ảnh đỏ máu. Những kẻ chạm vào tàn ảnh lập tức nổ tung như bị rút cạn huyết khí.

Lỗ Bạch gầm lên, kim cốt côn vung như cuồng long, mỗi lần quét ngang đều đánh bay cả nhóm địch nhân như cỏ khô gặp cuồng phong.

Hứa Trạm dựng lên pháp kết giới, từng tầng lồng sáng chắn trước mặt, hễ pháp thuật địch tới gần liền vỡ vụn như hạt mưa rơi trên đá.

La Hư Đạo Nhân hóa thân thành ba đầu sáu tay, mỗi cánh tay kết ra một đạo ấn pháp khác nhau, từng chiêu đều mang theo đạo vận sắc bén. Hắn đứng giữa chiến trường, thân ảnh sừng sững như thần linh giáng thế.

Huyết Linh Tẩu vung tay, hàng trăm lá bùa máu tung ra, lượn thành vòng tròn khổng lồ, tiếng hét thảm từ địch quân vang lên không dứt. Máu bắn đầy trời, bám khắp tán cây, nhuộm đỏ cả sân đá.

Độc Nhân Bà tung váy áo, hàng vạn trùng độc nhỏ như hạt cát, bay vù vù như khói, xé gió chui vào mũi, miệng, tai của kẻ địch. Chúng gào thét, dùng linh lực thiêu đốt thân thể nhưng đã quá muộn – trùng độc phát tán cực nhanh, lan khắp ngũ tạng.

Giữa khung cảnh huyết chiến hỗn loạn, có một bóng áo xanh nép mình trong góc tối phía sau vách đá bị sụp. Vương Hùng nắm chặt Ngũ Hành Ẩn Thân Phù trong tay, trán đẫm mồ hôi.

Hắn đã thấy rõ tất cả – sư phụ Pháp Khôi đang liều chết cản địch ở bãi rèn, các trưởng lão thì dốc toàn lực thủ vững đại điện. Kẻ thù đông gấp ba, lại có nội ứng phá trận… Một cuộc chiến không thể thắng.