Chương 107: Lửa Rèn Sắp Tắt – Sơn Môn Nổi Loạn

Trong kho lò rèn, tiếng búa đã im. Ánh lửa đỏ chỉ còn le lói, như hơi thở cuối cùng của một cơn sắp kéo tới. Gió đêm luồn qua những khe cửa, mang theo bụi than và tàn tro vương vãi khắp nơi, khiến không khí đặc quánh mùi kim loại cháy khét và linh lực rối loạn.

Pháp Khôi – đại trưởng lão phụ trách Tàng Khí Các – ngồi lặng lẽ trước bàn thạch, ánh mắt sâu thẳm, tóc bạc rũ xuống như mây phủ núi già. Hơi thở ông chậm rãi nhưng mang theo một thứ cảm giác nặng nề, như một khối đá đang lặng lẽ nứt vỡ trong lòng đất. Một lúc lâu sau, ông mới ngẩng đầu lên, trầm giọng gọi:

– “Vương Hùng, Tạ Hạc, Lưu Tứ… lại đây.”

Ba người bước tới, sắc mặt nghiêm trọng. Vương Hùng khoanh tay đứng thẳng, ánh mắt lấp lánh sát khí chưa tan từ lần xuất môn gần nhất. Tạ Hạc thì im lặng, vẻ mặt u tối. Lưu Tứ hơi cúi đầu, hai tay siết lại trong tay áo.

Pháp Khôi đặt lên bàn ba vật nhỏ, rồi chậm rãi trao cho từng người:

– “Vương Hùng, đây là Xích Diệm Linh Phù, do chính tay ta chế tạo. Nó có thể tăng hỏa lực của pháp khí hỏa hệ lên gấp đôi trong năm phút. Khi gặp nguy nan, đốt nó – cháy cả tâm huyết… nhưng cũng có thể đốt tan kẻ thù.”

Hắn nhận lấy, tay run nhẹ. Linh phù đỏ như máu, đường vân ngả đen – rõ ràng đã được luyện từ Huyết Hỏa Tinh, một linh vật cực kỳ khó tìm.

– “Tạ Hạc, ngươi điều khiển âm hỏa đã thuần, đây là Âm Hỏa Thủ Ấn Quyết. Tà công thì đã sao? Giữ mạng vẫn là điều đầu tiên. Dùng hay không… tùy ngươi quyết định.”

Tạ Hạc lặng lẽ nhận lấy, ánh mắt lóe lên một tia khác thường, rồi lại biến mất như chưa từng có.

– “Lưu Tứ, đây là Ngũ Hành Ẩn Thân Phù. Khi dán lên thân thể, trong mười hơi thở sẽ hoàn toàn ẩn đi linh khí, ngay cả Nguyên Anh kỳ cũng khó cảm nhận được. Với bản tính thận trọng của ngươi, nó có thể cứu mạng một lần.”

Lưu Tứ hai tay tiếp lấy, hơi cúi người cảm tạ.

Pháp Khôi lại rút ra ba túi linh thạch hạ phẩm, vài bình đan dược hồi khí và một bản sao công pháp luyện kim sơ giai. Ông đưa từng món một, giọng trầm xuống:

– “Nếu còn sống… hãy rời khỏi Huyết Xích Môn. Hãy đến một nơi mà chính – tà không còn là xiềng xích trói đạo tâm. Ở đó… mà tu đạo.”

Lời nói như lời trăn trối. Ba người đều sững sờ. Không ai nói nên lời. Nhưng cũng chưa kịp thốt tiếng nào, thì đột nhiên—

Ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên từ phía sân rèn. Gió xoáy ào vào, mang theo tiếng la thất thanh:

– “Địch tấn công! Có địch tập kích!”

Sắc mặt Pháp Khôi tái đi. Ông đứng bật dậy, gằn giọng:

– “Mở trận hộ môn! Truyền tín hiệu báo động!”

Ngay lập tức, từ đỉnh núi vọng xuống ba hồi chuông đồng trầm đục. Tiếng chuông tựa như tiếng rống của thần thú cổ xưa, làm cả sơn môn như run rẩy. Trận pháp hộ sơn được kích phát, từng tầng linh quang hiện ra giữa không trung, xoắn chặt lấy nhau, hình thành lưới sáng dày đặc như mạng nhện.

Nhưng chỉ chưa đầy một khắc—ẦM!

Một góc trận pháp bị phá vỡ, ánh sáng nổ tung như pháo hoa giữa đêm tối. Một luồng linh lực đen đặc cuộn lên từ hướng đại điện.

Từ trong khói bụi, hai bóng người phi thân ra. Mỗi người đều cầm một đạo ngọc phù đang tỏa ánh sáng u lam. Vương Hùng nhận ra ngay: chính là Tư Đồ Lãng và Tư Đồ Ngạc .

Tư Đồ Lãng không nói một lời, quăng ra một đạo phù chú. Ánh sáng bắn thẳng vào mắt trận phía đông – nơi yếu nhất của hộ sơn đại trận. ẦM! Một khoảng sáng vỡ vụn, tạo ra một khe hở.

Ngay lập tức, hàng trăm bóng người mặc áo xám tràn vào. Có người dùng khinh công, có người cưỡi linh thú, có kẻ bám theo dây leo từ sườn núi mà trèo lên. Đó là đệ tử Ngũ Tinh Môn cải trang, và đám tán tu giang hồ từng bị Huyết Xích Môn đuổi khỏi phạm vi thế lực. Giờ đây, chúng trở lại như cơn lũ máu, từ trong đánh ra, từ ngoài tràn vào.

Khắp Huyết Xích Môn… một màu huyết sắc.

Gió đêm rít lên từng cơn lạnh buốt. Cờ hiệu đỏ đen bị xé nát, bay lả tả trên không trung như lông chim bị giật khỏi cánh.

Pháp Khôi siết chặt cây búa rèn trong tay – vũ khí chưa từng xuất trận. Gân tay ông nổi lên như rễ cây khô, ánh mắt như than hồng rực lửa. Ông quay sang ba đệ tử, giọng trầm lặng nhưng cứng như thiết:

– “Các ngươi… rời đi.”

– “Sư phụ!” – Cả ba cùng bật lên.

– “Không cần nhiều lời. Đây là mệnh lệnh cuối cùng của ta!”

Ông bước ra ngoài, áo choàng rách rưới tung bay trong đêm, như một ngọn lửa sắp tàn nhưng vẫn cố cháy rực lần cuối.

Vương Hùng ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt ngấn lệ… nhưng rồi gật đầu. Hắn biết, thời khắc đã tới. Lúc lò rèn tắt cũng là lúc huyết đạo được hun lên bằng máu và ý chí.

Phía sau hắn, Tạ Hạc và Lưu Tứ cũng siết chặt nắm tay, đồng loạt bước vào bóng tối đang chực nuốt chửng cả sơn môn.

Một cuộc nổi loạn không thể đảo ngược… đã bắt đầu.