Chương 106: Ngọn Lửa Năm Xưa – Bí Mật Của Sọ Dừa

Đêm ấy, ánh trăng vằng vặc len qua khe đá sau núi, chiếu ánh bạc nhợt nhạt xuống nền đá xám lạnh. Gió khẽ thổi, mang theo hương tàn tro và mùi han gỉ còn sót lại từ lò rèn đã nguội tắt từ lâu. Phía trước lò rèn, một bóng người ngồi trầm mặc, bất động như tượng đá – đó là Pháp Khôi, lưng còng, tóc bạc, ánh mắt nhìn về ngọn lửa đã tắt như đang nhìn về một thời xa xăm không thể quay lại.

Phía sau hắn, Vương Hùng đứng chắp tay, thân hình không động đậy nhưng ánh mắt chứa đầy nghi hoặc và xót xa. Lửa từ đèn linh thạch trên tay áo phản chiếu đôi mắt ấy, khiến nó như đang âm thầm rực cháy.

– “Trưởng lão… nếu biết Huyết Xích Môn đã mục nát, vì sao người vẫn ở lại?”

Giọng chàng nhẹ, nhưng đủ vang giữa không gian tĩnh lặng. Một câu hỏi như đá rơi xuống mặt hồ yên ả, làm dấy lên từng vòng sóng trong tâm Pháp Khôi.

Hắn không quay đầu lại, chỉ trầm giọng đáp, giọng khô khốc như than cháy:

– “Vì ta… nợ nơi này một lời hứa.”

Vương Hùng nhíu mày. Lời nói ấy không hề có vẻ yếu mềm, ngược lại, nó như một lời nguyền buộc chặt trái tim già nua của Pháp Khôi vào nơi từng mang hắn lên đỉnh cao – rồi đẩy hắn xuống vực sâu.

– “Nơi này đã không còn đạo nghĩa. Người có thể đi cùng bọn ta, mở một lối khác.”

Pháp Khôi bật cười, giọng khàn như sắt gỉ va vào đá tảng:

– “Ngươi có biết... ta là ai không?”

Hắn đứng dậy, đi vài bước đến bên lò rèn, bàn tay gầy gò khẽ chạm lên bề mặt tro bụi. Mắt khẽ nhắm, hắn kể, giọng lắng xuống như thì thầm một đoạn quá khứ bị vùi lấp từ hàng trăm năm trước:

– “Khi xưa, ta vốn không phải người. Chỉ là một tia hỏa tinh linh trong lòng đất, vừa khai linh chưa kịp hiểu đời đã bị thiên đạo đuổi diệt vì tội ‘khai sinh vô căn nguyên’. Lôi kiếp giáng xuống không báo trước, ta bị thiêu gần tan, hồn thể tản mát…”

Một làn gió lạnh thổi qua, làm ngọn đèn trên tay áo Vương Hùng khẽ lay động.

– “Đúng lúc ấy, trời mưa như trút, ta trốn vào một ngôi miếu hoang. Trong miếu, có đôi phu thê nghèo tránh mưa – họ khốn khổ, cầu con mãi không được. Ta, trong cơn cùng đường, vì quá sợ bị diệt, đã nhập vào bào thai trong bụng người phụ nữ ấy.”

Giọng hắn chậm rãi, khô khốc nhưng đầy đau thương.

– “Hài nhi sinh ra đỏ hỏn như lửa, không tay, không chân, tròn lẳn như một quả cầu. Người đời kinh sợ, khinh rẻ, gọi ta là… Sọ Dừa.”

Pháp Khôi ngẩng mặt, đôi mắt sâu thẳm như vực không đáy.

– “Mẫu thân ta… bà ấy không bỏ ta. Khóc mãi, nhưng vẫn ôm ta vào lòng, cho ta bú mớm, ru ta bằng tiếng hát của người thường. Ta lớn lên trong lời ru và nước mắt. Rồi có ngày, ta xin đi chăn bò cho phú ông trong làng.”

Hắn dừng lại một chút, như sợ bản thân sẽ không thể tiếp tục.

– “Người ta coi thường ta. Nhưng… con gái út của phú ông, nàng ấy nhìn ta bằng đôi mắt khác. Mỗi ngày mang cơm, nàng đều lén để phần món ngon cho ta. Khi ta đau, nàng tìm thuốc. Khi ta bị đánh, nàng che thân cho ta.”

Pháp Khôi khẽ run. Vương Hùng không nói, chỉ siết chặt nắm tay. Trước mắt chàng, lò rèn tắt lửa bỗng như hiện lên một khung cảnh khác – nơi đồng cỏ, có một thân hình tròn lăn lóc giữa lũ bò, và một thiếu nữ áo lam mỉm cười lén để lại bát canh nóng.

– “Nàng… là ánh sáng đầu tiên trong đời ta.”

Một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn bụi tro bay lượn, như thể trời đất cũng đang nghe và tiếc nuối.

– “Năm ấy, ta thi đỗ trạng nguyên. Về nhà, lòng tràn đầy hy vọng, mong được đón nàng đi theo. Nhưng chỉ nhận được tin nàng đã mất – bị hai chị gái ghen tuông, đẩy xuống biển. Cá kình lớn nuốt nàng vào bụng.”

Giọng hắn chùng xuống, đôi mắt cụp lại, như muốn tan vào bóng đêm.

– “Từ đó, ta nhập ma đạo. Hủy thân, luyện hỏa khống khí, tìm mọi cách chế tạo pháp bảo xuyên thời không – chỉ để trở về cứu nàng, chỉ để thay đổi một khoảnh khắc định mệnh.”

Hắn quay lại nhìn Vương Hùng.

– “Ta gặp Chúc Ứng Dương, hắn biết mục đích của ta, biết ta có thể rèn chế pháp bảo, liền thu ta làm trưởng lão. Cung cấp tài liệu, mở lối cho ta tiếp tục giấc mộng điên cuồng.”

Vương Hùng gằn giọng:

– “Hắn lợi dụng người.”

Pháp Khôi lắc đầu.

– “Ta biết. Nhưng hắn cho ta cơ hội. Nhận ơn một giọt, đền đáp cả dòng sông. Ta nợ hắn. Nhưng các ngươi thì không.”

Hắn bước đến gần Vương Hùng, ánh mắt giờ đây rực sáng lên một cách lạ kỳ:

– “Các ngươi còn cơ hội. Chưa luyện ma pháp, chưa bước vào ma đạo. Hãy đi. Đừng như ta… đốt đời mình chỉ để sống lại một khoảnh khắc đã mất.”

Vương Hùng đứng đó rất lâu. Trước mắt hắn, lò rèn năm xưa đã nguội, tro bụi đã phủ. Nhưng trong lòng, có một ngọn lửa khác vừa bùng lên – không phải lửa của oán niệm, không phải của thù hận, mà là lửa của đạo tâm, của sự lựa chọn giữa yêu thương và lầm đường.

Chàng quay người, không nói gì thêm.

Trong gió đêm, tiếng tro bụi rơi xuống đất nghe như tiếng thở dài của một linh hồn bị giam cầm suốt trăm năm.