Đêm ấy, Vương Hùng như thường lệ ra sau núi luyện công. Gió lặng, trăng mờ, linh khí âm u như bị kéo sâu xuống lòng đất, khiến cả không gian như chìm trong một tầng khói xám lạnh lẽo. Dưới ánh trăng vỡ vụn, hắn lặng lẽ tĩnh tọa, vận chuyển “Tiểu Hỏa Dẫn Nguyên Quyết” trong thể nội.
Thình lình, một luồng dao động nhẹ xẹt qua. Không phải linh khí, mà là... tiếng người – rất nhỏ, rất xa, như vọng từ kẽ đá.
Cảnh giác lập tức dâng lên, hắn nhanh chóng thi triển “Thất Thập Nhị Biến – Giả Hình Thuật”. Thân thể khẽ chớp ánh đỏ rồi lập tức thu nhỏ lại, hóa thành một con chim sẻ tro, lặng lẽ lướt qua những mỏm đá đen ngòm, không phát ra dù chỉ một gợn khí tức.
Ở mép vách đá cao, dưới bóng cây cằn cỗi, có hai bóng người đang đứng sát nhau. Một người vận đạo bào trắng xám, sau lưng đeo trường kiếm bằng gỗ đàn, mắt sắc như chim ưng: Thanh Vân Tán Tu – một trong những khách tu chính đạo từng được Huyết Xích mời đến giảng đạo pháp. Người còn lại, thân mặc trường sam đen, trên )vai đeo phù vân huyết sắc, chính là Tư Đồ Ngạc – đệ tử nội môn tầng thứ 13, được đồn là thiên tư trác tuyệt, lại là nhi tử của Tư Đồ Lãng, một trúc cơ hậu kỳ đại viên mãn và là em kết nghĩa của môn chủ Chúc Ứng Dương.
– “Ba ngày nữa,” Thanh Vân trầm giọng, “khi các trưởng lão đồng loạt đi Giáp Phong tuần tra, là lúc đại trận trống rỗng. Chỉ cần ngươi dẫn đường, Ngũ Tinh Môn sẽ lập tức khống chế tâm trận.”
Tư Đồ Ngạc cười lạnh:
– “Ta chỉ muốn viết lại luật lệ. Huyết Xích Môn quá bạc nhược. Phụ thân ta, năm xưa từng giàu sinh ra tử vì Huyết Xích Môn, một nửa giang sơn này do ông ấy dựng nên. Nay thời cơ đến, ta phải lấy lại những gì thuộc về cha con ta
– “Ngươi có chắc phụ thân ngươi không biết?” – Thanh Vân khẽ hỏi.
Tư Đồ Ngạc nhếch môi:
– “Ông ấy... từng dạy ta rằng: muốn sống trong rừng sói, phải trở thành kẻ ăn thịt.”
Trái tim Vương Hùng đập dồn. Mồ hôi lạnh túa ra, nhưng hắn vẫn giữ nguyên hình thái chim sẻ, lặng lẽ bay lùi về sau, rút lui như một cơn gió lạnh. Trở lại lò rèn, hắn lập tức gọi sư phụ.
––
– “Sư phụ! Có chuyện lớn rồi...”
Pháp Khôi trầm mặt nghe hết lời kể. Sau vài hơi thở dài, ông không nói gì, chỉ kéo tay hắn đi, hướng thẳng về đại điện.
Tại đó, Chúc Ứng Dương đang họp cùng ba trưởng lão: Diêm Ảnh – người từng trấn giữ Lôi Phong; Lỗ Bạch – am hiểu khôi lỗi thuật; và Hứa Trạm – trưởng lão tâm pháp.
Vừa nghe đến cái tên Tư Đồ Lãng, sắc mặt Chúc Ứng Dương chợt tối đi. Nhưng giọng nói lại lạnh tanh:
– “Tư Đồ Lãng là em kết nghĩa của ta. Hắn từng theo ta bôn ba khắp mười sáu châu, ăn cùng mâm, luyện cùng trận. Pháp Khôi... ngươi định vu hãm ai?”
Diêm Ảnh nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh:
– “Hay là vì lâu nay bị bỏ rơi khỏi các lần thăng chức, nên muốn dựng chuyện, nâng đệ tử mình lên?”
Pháp Khôi im lặng, rồi từ tốn quỳ xuống:
– “Tội hay không, thiên đạo có mắt. Nếu môn chủ nghi ngờ ta, xin cho phép ta đóng cửa ba tháng tĩnh tu, để khỏi gây thêm rối loạn cho môn phái.”
Không khí nặng nề như chì. Cuối cùng, Chúc Ứng Dương phất tay áo:
– “Tùy ngươi.”
––
Rời khỏi đại điện, Vương Hùng tức giận nắm chặt tay, mắt rực hỏa ý:
– “Sư phụ! Người thật sự tin Chúc Ứng Dương không biết chuyện gì sao?”
Pháp Khôi dừng lại, giọng trầm như vọng từ đá cổ:
– “Biết. Chính vì biết... nên mới sợ. Sợ rằng một lời thừa nhận sẽ khiến cả môn phái đổ vỡ. Ở thế giới này, sự thật không quan trọng bằng... ai đang nắm quyền.”
––
Đêm ấy, trong lò rèn, ánh lửa hồng chập chờn. Pháp Khôi lôi ra một hòm gỗ đen, mở nắp, bên trong là hàng chục bản thiết kế bằng da thú cổ, có bản ghi bằng máu, có bản khắc bằng linh ngọc.
– “Ngươi nghe kỹ. Trong đây là bản thiết kế pháp bảo cuối cùng ta chưa kịp hoàn thành. Gọi là ‘Nguyệt Quang Thời Không’ – nếu thành công, nó có thể mở ra khe thời gian, đưa người trở về điểm mình từng hối tiếc.”
Vương Hùng kinh hãi:
– “Chẳng lẽ sư phụ định...”
Pháp Khôi cười nhạt, đôi mắt rưng rưng:
– “Tuổi trẻ ta từng mất người ta thương... Nếu số mệnh thật sự có thể thay đổi, ít nhất, để ngươi còn có cơ hội.”
Ông đặt bản thiết kế vào tay hắn, rồi vỗ nhẹ vai:
– “Nếu có một ngày ta chết, đừng vì thù hận mà đánh mất lương tâm.
Vương Hùng cúi đầu thật sâu:
– “Đệ tử... nguyện theo người đến cùng.”
Bên ngoài, gió rít dài như tiếng than khóc. Một cánh chim sẻ tro bay vụt lên bầu trời đêm – như dấu hiệu cho một màn đêm dài sắp đến, và một tương lai nhuốm máu chưa có lối quay đầu.