Chương 104: Phía Sau Vỏ Bọc – Âm Thầm Tu Luyện

Vương Hùng rời khỏi vùng núi hoang trong hình dáng một con báo đen, thân ảnh như u linh lướt giữa rừng cây rậm rạp. Gần tới cổng sơn môn Huyết Xích, hắn âm thầm thi triển giải thuật, khôi phục thân thể về hình dạng ban đầu.

Khi cánh cổng đá còn chưa hiện ra trọn vẹn trong tầm mắt, đã thấy hai bóng người đứng sẵn dưới bậc đá. Chính là Tạ Hạc và Lưu Tứ, hai sư huynh đồng môn.

Thấy hắn an toàn quay về, cả hai đồng loạt reo lên:

– “Ngươi trở lại rồi!”

Tạ Hạc chạy tới trước, đấm một cú vào ngực Vương Hùng:

– “Làm bọn ta đợi dài cổ! Cứ tưởng ngươi...”

Lưu Tứ cũng cười lớn, không giấu nổi sự nhẹ nhõm:

– “May mắn ngươi không chết, bằng không sư phụ lột da bọn ta mất!”

Ba người cùng cười, lòng nhẹ như mây tan. Dù không ai nói ra, nhưng sau trận tử chiến với đám tu sĩ chính phái kia, sợi dây đồng môn tưởng mỏng manh lại trở nên bền chặt như thép tôi lửa.

**

Cả ba nhanh chóng tiến vào nội viện, đến gặp Pháp Khôi trưởng lão. Khi nghe xong tường trình, nét mặt ông lập tức sa sầm:

– “Tốt lắm! Chính đạo thì thế nào? Dám động đến người của ta, ta sẽ không sửa một món pháp bảo nào cho chúng nữa!”

Ông hừ lạnh một tiếng, lập tức triệu tập hội nghị nhỏ trong môn phái, kiến nghị với môn chủ Huyết Xích Môn – Chúc Ứng Dương, cùng ba trưởng lão chấp pháp là La Hư Đạo Nhân, Huyết Linh Tẩu và Độc Nhân Bà.

Pháp Khôi đập bàn:

– “Nếu còn để đệ tử luyện khí của ta ra ngoài mua nguyên liệu, lần sau trở về không phải thương tích đâu, mà là quan tài!”

– “Ngươi biết để tìm 1 đệ tử có khả năng rèn pháp bảo khó thế nào không? Nếu đang trong trận chiến, pháp bảo vỡ thì sẽ thế nào, khác nào lấy mạng đổi mạng?”

Môn chủ Chúc Ứng Dương trầm ngâm một lát rồi gật đầu:

– “Lời của Pháp Khôi có lý. Từ nay trở đi, nguyên liệu sẽ do nội môn cung cấp, không để người của ông ra ngoài nữa.”

Cả ba trưởng lão cũng phụ họa. Dù địa vị Pháp Khôi trong môn không cao, nhưng vũ khí pháp bảo lại nằm trong tay ông, chẳng ai dám thật sự đắc tội.

**

Trở về lò rèn, Vương Hùng thu xếp lại vật dụng cá nhân rồi lặng lẽ ra sau núi. Nơi ấy cây cối rậm rạp, u tĩnh ít người qua lại – rất thích hợp để luyện công pháp.

Đêm ấy, dưới ánh trăng mờ, hắn lấy ra một cuộn ngọc giản cũ kỹ – chính là công pháp Thất Thập Nhị Biến của Lạc Minh Cốc năm xưa.

Hắn lẩm bẩm:

– “Kiếp này, nếu không có thực lực, sẽ mãi là con mồi trong mắt kẻ khác.”

– “Ta không thể chỉ biết sửa vũ khí cho người. Ta muốn rèn... cả con đường sống của chính mình.”

Hắn bắt đầu thi triển hai nhánh biến hóa quen thuộc:

• Độn Thổ Thuật – giúp hắn thẩm thấu linh lực vào lòng đất, dung hòa bản thân với nham thạch, rút lui trong bóng tối như một con giun linh.

• Giả Hình Thuật – trước kia chỉ biến thành những sơn thú bình thường. Nhưng giờ, hắn bắt đầu tập luyện biến hóa thành chim trời, cá nước, thậm chí cả mèo hoang, cú vọ...

Linh lực trong cơ thể luân chuyển theo đạo pháp cũ. Tuy cảnh giới hiện tại chưa đủ mạnh, nhưng từng bước, từng bước, hắn đang lấy lại nhịp thở của một tu sĩ thực thụ.

**

Từ hôm đó trở đi, cứ mỗi đêm trăng lên, ở sau núi Huyết Xích lại xuất hiện những sinh vật kỳ lạ: khi là con dơi nhỏ, khi là chú chồn trắng, khi lại là bóng người mờ mịt lặn vào đất.

Không ai biết — dưới vẻ ngoài bình phàm ấy — một mầm đạo tâm đang hồi sinh, một bóng ma của Lạc Minh Cốc đang lớn lên giữa lòng tà môn