Chương 103: Hư Thân Loạn Chiến – Báo Đen Thoát Vòng

ẦM!

Một tiếng nổ rung trời vang lên giữa sơn đạo hoang vu. Làn chớp linh khí oanh kích nổ tung, bắn ra vô số tia sáng đỏ rực như pháo hoa giữa ban ngày. Bụi đá bốc lên mù mịt, từng mảng cỏ cây cháy xém, xoắn xuýt trong luồng nhiệt tàn khốc rồi hóa thành tro bụi.

Ba tu sĩ "chính đạo" lao vào giữa trận thế như ba con mãnh thú bị chọc giận. Nhưng vầng sáng mà Vương Hùng để lại không phải thứ đơn giản. Đó là một bẫy trận sát thương, bố trí bằng phù văn cổ xưa hắn giành được sau một lần mạo hiểm đoạt bảo trong rừng thiêng.

Một tên Luyện Khí sơ kỳ lãnh trọn một đợt nổ đầu tiên, thân hình như diều đứt dây văng ra xa, đập vào tảng đá dựng đứng. Miệng hắn trào máu, khí tức hỗn loạn. Tên thứ hai bị kiếm khí đánh trúng vai, máu phun xối xả như suối chảy. Chỉ còn tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ là kịp thời dựng lên một pháp trận hộ thân, nhưng vẻ mặt hắn trắng bệch, linh lực dao động rõ rệt. Hắn phải nghiến răng chịu đựng mới giữ nổi thế đứng.

Một đoạn đằng xa, nơi sườn dốc sỏi đá rải rác, Vương Hùng hiện thân. Trên người hắn là áo choàng đen đã rách tả tơi, phủ bụi đất và mùi máu khét lẹt. Trong tay nắm chặt một đạo phù lục cuối cùng, ánh mắt không chút hoảng sợ, chỉ lặng lẽ nhìn ba người đang còn đứng đó, ngơ ngác vì phản kích bất ngờ.

Hắn cười lạnh, giọng trầm đục vang lên giữa gió sớm:

– “Giết người cướp bảo cũng thôi đi, còn dám xưng là chính đạo?”

Tên Trúc Cơ khựng lại một thoáng, rồi nheo mắt cười gằn, lau đi vệt máu nơi khóe miệng:

– “Chính – tà là do kẻ mạnh định đoạt. Ngươi là tà phái, đáng chết là đủ lý.”

Chưa dứt lời, hắn đã gầm lên, ánh mắt đỏ ngầu, linh lực cuồn cuộn tụ về kiếm pháp trong tay. Hai tên đồng bạn cũng nghiến răng xông lên, như lũ sói đói phát hiện con mồi yếu thế.

Đúng lúc đó, Vương Hùng hất tay.

– “Sương Mù Trận – Khởi!”

ẦM!

Một vòng sáng trắng dâng lên từ đất, kèm theo tiếng nổ nặng nề như có hàng trăm vòi rồng thổi ngược từ lòng sơn cốc. Trong nháy mắt, cả một vùng rộng mấy trượng bị bao phủ bởi làn sương trắng đục, đặc quánh, như mùi khói thuốc phiện trộn lẫn với tro bụi chiến trường. Mắt thường không thể nhìn rõ quá nửa cánh tay.

Giữa lúc tầm nhìn bị bóp nghẹt, không ai biết rằng... Vương Hùng đã thi triển một bí thuật cổ xưa, học từ ngọc giản trong Tàng Thư Các Lạc Minh Cốc:

“Thất Thập Nhị Biến – Phân Ảnh Thuật.”

Một phân thân kết tụ từ linh lực nhanh chóng thế chỗ bản thể, vẫn đứng thẳng, vẫn là gương mặt lạnh lùng ấy, tay cầm phù lục, như thể đang chuẩn bị quyết chiến.

Còn bản thể – hắn – vào đúng khoảnh khắc màn sương nổi lên, đã vận khởi Giả Hình Biến, hóa thân thành một con báo đen – gọn gàng, uyển chuyển, không một tiếng động – và lẩn mình vào tán rừng phía tây, thoát khỏi vòng vây trong tích tắc.

Bên trong trận mù – trận chiến bắt đầu.

Tên Trúc Cơ gào lên, xuất kiếm. Thanh kiếm trong tay vạch ra từng tia sáng dài, đâm vào chỗ đứng của “Vương Hùng”. Hai tên Luyện Khí cũng không chậm trễ, thi triển linh phù, bùa chú và pháp thuật nhằm vào các điểm yếu, hi vọng kết liễu kẻ mà họ cho rằng là bản thể.

Phân thân bắt đầu phản công.

Dù chỉ là một thể tạm thời, nhưng được truyền hơn ba phần linh lực, lại có thuật điều khiển phong nhận và kinh nghiệm thực chiến, nó đủ sức chống chọi gần nửa canh giờ, khiến ba tên “chính đạo” đánh đến mệt nhoài, không ngờ đối phương lì lợm đến thế.

Tên Trúc Cơ thở dốc, linh lực suy yếu rõ rệt, lẩm bẩm:

– “Tên này… sao dai thế?!”

Một tên Luyện Khí khác trợn mắt:

– “Hắn chỉ là Luyện Khí tầng 2 thôi mà!”

Ngay khoảnh khắc ấy – phân thân vỡ vụn.

ẦM!

Không máu, không tiếng hét. Chỉ có một làn linh khí vỡ ra như thủy tinh tan chảy, rồi hòa vào màn sương, mờ dần như hư ảnh.

Ba tên sững sờ, nắm tay siết lại. Không cần nói, tất cả đều đã hiểu.

– “Là… phân thân?”

Tên Trúc Cơ nắm chặt chuôi kiếm, sắc mặt như tro tàn:

– “Hắn dám... lừa chúng ta từ đầu tới cuối!”

Một tên gào lên trong tuyệt vọng:

– “Chết tiệt! Vậy giờ hắn ở đâu rồi?!”

Rừng sâu – nơi ánh sáng khó len qua.

Con báo đen lặng lẽ lướt đi dưới vòm cây. Bốn chân chạm đất nhẹ như gió thoảng, thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện giữa rễ cây và tán lá. Ánh mắt sáng rực như ngọc lưu ly, chứa đầy tỉnh táo và lạnh lùng.

Trong đầu Vương Hùng vang lên dòng suy nghĩ:

– “Chính – tà. Ai là tà?”

– “Ta không giết ai. Nhưng bọn họ lại muốn lấy mạng ta.”

– “Thiên đạo công chính? Không. Ta chỉ tin một điều – đạo là ở trong tâm.”

Gió đêm khẽ thổi. Báo đen dừng lại bên một gốc cây cổ thụ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng khuyết.

Hắn lặng lẽ xoay mình, lướt đi – hòa vào bóng tối đang lan khắp cánh rừng.

Khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, chỉ còn lại tiếng côn trùng rả rích, tiếng gió hú từ khe đá xa xăm.

Ba tu sĩ chính đạo vẫn đứng đó, thất thần trong màn sương vừa tan. Trong khi kẻ họ muốn giết… đã rời đi từ rất lâu rồi.