Chương 102: Ẩn Thân Phù – Tình Đồng Môn Giữa Cửa Tử

Phường thị Linh Thạch Loan đã ở lại sau lưng, nhưng sóng gió… mới vừa bắt đầu.

Ba người rảo bước nhanh trên đường mòn hướng về Huyết Xích Môn. Bầu trời sẫm màu, gió núi rít từng cơn lạnh buốt, như báo trước một điều chẳng lành.

– “Vương sư đệ, ta có cảm giác…” – Tạ Hạc khẽ quay đầu, tay đặt lên chuôi hỏa kiếm.

– “Có người theo dõi.” – Lưu Tứ tiếp lời, ánh mắt như lưỡi dao.

Vương Hùng không đáp, nhưng linh thức đã lan ra ba trượng. Quả nhiên – phía sau là ba khí tức đang ẩn nấp. Một Trúc Cơ sơ kỳ, hai Luyện Khí hậu kỳ. Là đám tu sĩ của Tử Quang Kiếm Tông vừa bị họ “nẫng tay trên” tại phường thị.

– “Bọn chúng không chịu từ bỏ.” – Tạ Hạc nghiến răng.

ẦM!

Không để họ chuẩn bị, một đạo kiếm khí xé gió phóng tới. Tạ Hạc xoay người cản đòn, va chạm khiến hắn lùi ba bước, mặt tái đi.

Lập tức, một tên áo trắng từ phía sau gào lên:

– “Đồ tà tu vô danh cũng dám tranh khoáng vật với bọn ta? Hôm nay để lại mạng, còn khối Ngọc Tử Huyền Đồng thì thuộc về Tử Quang!”

Cả ba không do dự. Tạ Hạc và Lưu Tứ xuất chiêu, tạo tường hỏa và cột sắt chắn đường tấn công, nhưng trận thế chênh lệch quá rõ. Một Trúc Cơ kèm hai Luyện Khí tầng chín không phải điều họ có thể đấu lại trong lúc này.

Vương Hùng khẽ nói:

– “Hai huynh đi trước. Để đệ ở lại cản.”

– “Ngươi điên à?” – Lưu Tứ trừng mắt – “Ngươi chỉ là Luyện Khí tầng hai!”

– “Phải đó!” – Tạ Hạc rít lên – “Ngươi quên chuyện bọn ta từng chơi khăm ngươi à? Ngươi còn muốn liều mạng vì chúng ta?”

Vương Hùng khẽ mỉm cười, xoay người, nhìn hai người đồng môn với ánh mắt chân thành:

– “Nếu hai huynh thật sự có ác ý khi đó, đệ đã không còn sống đến hôm nay. Cái đó gọi là ganh tị, là dằn mặt, nhưng chưa từng là sát ý.”

– “Huống hồ, chúng ta cùng một sư phụ. Dù là đồng môn tà phái, thì cũng đã từng cùng nhau rèn đúc, cùng chia linh thạch, cười vui bên lò lửa.”

Lưu Tứ ngẩn người. Tạ Hạc mím môi, siết chặt nắm tay. Hai gã thô lỗ chưa từng nghĩ mình lại thấy xúc động chỉ vì vài lời của một tiểu sư đệ họ từng xem thường.

– “Không! Ngươi ở lại là chết chắc. Có chết thì chết cùng nhau!”

Vương Hùng lắc đầu:

– “Các huynh yên tâm… đệ không có ý liều mạng.”

Hắn lật tay, lấy ra ba tấm phù chú mỏng như cánh ve:

– “Ẩn Thân Phù, một lần dùng, ẩn được khí tức và thân ảnh trong một khắc. Đủ để hai huynh rút khỏi tầm truy sát.”

Hắn chia ra, đưa cho mỗi người một tấm.

Tạ Hạc và Lưu Tứ chần chừ, nhưng rồi vẫn nhận lấy.

– “Hứa với ta, sống sót trở về.” – Vương Hùng dặn.

Hai người gật đầu, thi triển phù chú, lập tức hóa thành bóng mờ rồi biến mất vào rừng núi.

**

Còn lại một mình, Vương Hùng không hề dùng phù.

Ánh mắt hắn trở nên lạnh như thép. Ba kẻ địch phía sau đã đuổi kịp, linh lực tỏa ra như sóng lớn.

Nhưng hắn không lùi, không trốn.

– “Các ngươi… tưởng dễ bắt ta sao?” – Vương Hùng cười khẽ, ánh nhìn bỗng lóe sáng.

Trong lòng hắn, một kế hoạch đã hình thành.

Hắn kéo tay áo, từ ống tay áo rút ra một vật — Huyễn Ảnh Trận Phù.

Một phù chú đặc chế, dùng để tạo ra ba ảo ảnh có thể phân tán sát khí, dẫn dắt kẻ địch vào mê lộ trong thời gian ngắn.

– “Giờ… là lúc giăng lưới bắt rắn.”

**

Cuộc săn mồi – bất ngờ hóa thành cuộc phục kích.

Gió giữa rừng hú rít. Lá úa cuốn xoáy. Ba kẻ địch đang lao đến như dã thú… lại không biết rằng, con mồi hôm nay không phải con thỏ. Mà là một cự xà đang thu mình.