Chương 101: Giao Dịch Trong Phường Thị – Dưới Mắt Kẻ Chính Đạo

Dù đã đạt đến Luyện Khí tầng bảy, Vương Hùng vẫn giữ kín tu vi thật sự, chỉ biểu hiện là luyện khí tầng hai. Trong huyết xích môn, nơi kẻ mạnh là đạo, kẻ yếu là mồi, hắn hiểu quá rõ: phàm kẻ nào “nổi bật” mà không có thế lực hậu thuẫn – chỉ như đèn lồng trong gió lớn.

Ẩn nhẫn không phải hèn nhát. Mà là bản lĩnh của kẻ từng đi qua sinh tử.

**

Sáng nay, theo lệnh của Pháp Khôi trưởng lão, hắn cùng hai đồng môn – Tạ Hạc (Luyện Khí tầng 5, chuyên khống hỏa) và Lưu Tứ (Luyện Khí tầng 6, luyện kim xuất sắc) – được cử xuống phường thị Linh Thạch Loan thu mua nguyên liệu rèn khí.

Phường thị này không thuộc về tông môn nào, là vùng giao dịch tự do giữa mười mấy thế lực lớn nhỏ. Tán tu, chính đạo, tà tu... chỉ cần có linh thạch là có thể bước vào mua bán.

**

Tại cổng phường thị, cảnh tượng náo nhiệt khiến cả ba không khỏi chấn động.

Tiếng đục đẽo từ Kim Ảnh Trai, tiếng cười mặc cả từ Hồng Nguyên Các, hương linh thảo từ Thanh Diệp Phường... tất cả hòa quyện tạo nên một khung cảnh vừa hỗn độn, vừa hấp dẫn.

Người người chen chúc, linh khí tỏa ra như sóng ngầm. Có người bán Kim Tủy Hạch, có kẻ trao đổi Thanh Lam Tinh Thiết, lại có sạp nhỏ bày các mảnh vỡ pháp khí cổ, được cho là từng thuộc về tu sĩ Trúc Cơ thất lạc.

Tạ Hạc hít một hơi, nhỏ giọng:

– “Phía kia... có hai người Trúc Cơ đang che giấu khí tức.”

Vương Hùng gật nhẹ, mắt vẫn nhìn về sâu trong chợ.

**

Nhiệm vụ hôm nay là tìm bằng được một khối Ngọc Tử Huyền Đồng, loại khoáng vật quý hiếm, có thể tăng khả năng dẫn linh lực cho pháp khí, đồng thời giảm trọng lượng đáng kể.

Sau gần hai canh giờ dò khắp nơi, Vương Hùng tìm thấy một khối nhỏ bằng nắm tay ở Hồng Nguyên Các – chủ sạp là một tán tu già, mặt đầy sẹo, khí tức Luyện Khí hậu kỳ.

– “Giá bao nhiêu?” – Vương Hùng hỏi.

– “Bảy viên hạ phẩm linh thạch.” – Người kia đáp gọn.

Vương Hùng không trả giá, lập tức giao linh thạch. Khối khoáng được cất cẩn thận vào túi trữ vật.

**

Khi vừa quay lưng rời đi cùng Tạ Hạc và Lưu Tứ, một giọng nam lạnh băng vang lên:

– “Khoan đã!”

Ba người dừng lại. Một nhóm ba tu sĩ trẻ mặc đạo bào trắng viền lam đứng chắn trước mặt, phù hiệu trên ngực áo là Tử Quang Kiếm Tông – một trong thập đại chính phái miền đông.

Tên cầm đầu là một thanh niên mắt sắc như đao, phía sau là một người Luyện Khí tầng chín và một kẻ... khí tức Trúc Cơ lờ mờ.

– “Khối Huyền Đồng đó, chúng ta cần. Giao ra đây.” – Hắn nói, không thương lượng.

Lưu Tứ nhướng mày:

– “Chúng ta đã trả tiền. Đồ đã mua. Không có chuyện đó.”

Tên Trúc Cơ cười khẩy:

– “Tà tu mà cũng biết nói lý?”

Ánh mắt hắn quét qua phù hiệu rách trên áo ba người. Hắn biết ngay – tạp dịch cấp thấp, không có chỗ dựa.

Tạ Hạc tiến lên, tay đặt trên chuôi đoản kiếm:

– “Muốn đánh nhau sao?”

Vương Hùng đặt tay lên vai Tạ Hạc, ngăn lại, rồi tiến lên một bước, ánh mắt bình thản:

– “Đạo hữu. Nếu quý phái thực sự cần khối Huyền Đồng, xin đến trực tiếp Hồng Nguyên Các đặt trước chuyến hàng sau. Chúng ta không hề mạo phạm.”

Tên Trúc Cơ nheo mắt, như muốn nhìn thấu Vương Hùng. Nhưng một lúc sau, hắn phẩy tay, quay đi:

– “Xem như các ngươi may mắn.”

**

Ba người lập tức rời khỏi phường thị, không ngoái đầu.

Trên đường về, Tạ Hạc cau mày:

– “Cứ thế mà để yên à?”

Lưu Tứ siết chặt nắm tay:

– “Chỉ cần có cơ hội, ta sẽ đập tan cái mặt vênh vá kia.”

Vương Hùng trầm giọng:

– “Nhịn một bước, trời cao biển rộng. Nhịn vì đại cuộc, không phải vì yếu thế.”

Trong mắt hắn, một tia lạnh lẽo lóe lên.

“Tử Quang Kiếm Tông… chính đạo mà không có chính tâm. Chỉ e sẽ có biến

Gió thổi qua sườn núi, thổi bay mấy nhành cỏ khô bên vệ đường.

Nhưng lửa… vẫn đang âm ỉ cháy trong tim người.