Chương 100: Tứ Niên Tinh Hỏa – Mài Sắt Mài Tâm

Bốn năm trôi qua như thoáng gió.

Vương Hùng ngày ấy bước chân vào Huyết Xích Môn với tu vi Luyện Khí tầng một, nay đã ổn định ở tầng bảy. Nhờ đan dược được cấp trong quá trình sửa chữa vũ khí pháp bảo và nhờ bốn năm mài sắt bên lò hỏa.

**

Mỗi ngày hắn đều cùng Pháp Khôi trưởng lão vào lò rèn từ khi trời còn mờ sương. Một thân áo mỏng, mồ hôi nhỏ xuống thanh thép đỏ, tiếng búa chan chát vọng lên từ lưng núi. Mùi linh kim nóng chảy, tiếng xèo xèo khi hỏa diễm đốt vỏ khoáng… đều đã trở thành một phần trong nhịp thở của hắn.

Pháp Khôi – một người đàn ông lưng gù, râu lưa thưa, vẻ ngoài xấu xí đến mức tiểu yêu nhìn cũng tránh – lại là một trong những thợ rèn giỏi nhất toàn môn. Tuy chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng kỹ năng khống hỏa của ông ta chính xác đến từng hơi thở.

Trong thời gian ấy, Vương Hùng học được không ít.

**

Tuy hắn từng là cao thủ cận kết đan, công pháp hỏa hệ cũng là sở trường, nhưng so về điều khiển nhiệt độ, mức tiêu hao linh lực, hay sự bền bỉ khi làm việc với hỏa diễm suốt ngày đêm… hắn vẫn còn kém xa vị trưởng lão này.

Có câu: “Người học trăm năm không bằng một kẻ làm ngày đêm.”

Pháp Khôi chính là kiểu người như vậy. Một kẻ sinh ra để sống trong lò lửa.

Chỉ trong ba năm, Vương Hùng đã khiến kỹ năng điều hỏa đạt tới cảnh giới "vi hỏa nhập mộc" – nghĩa là có thể khống chế lửa đến mức thiêu đốt từng gân kim, chảy đến từng sợi sắt, nhưng vẫn giữ được độ chính xác như vẽ lên giấy.

Mỗi khi đưa linh kim vào hỏa lò, Vương Hùng đều nắm rõ vị trí nhiệt độ mạnh nhất, thời gian nung lý tưởng, và cả khoảnh khắc kim khí đạt tới độ dẻo hoàn hảo nhất để chế tác.

**

Không chỉ hỏa hệ, mà kim hệ của hắn cũng tiến bộ đáng kể. Nhờ ngày ngày luyện cùng dao kiếm, pháp khí, hắn học được cách lắng nghe "tiếng thở" của kim loại.

Hắn dần hiểu – kim không chỉ là thứ để rèn, mà là một sinh linh. Mỗi thanh đao, mỗi mũi thương, đều có linh.

Điều này, chẳng một cuốn công pháp nào dạy hắn. Mà là từ chính đôi tay chai sần, và ánh lửa từng đốt cháy từng giọt mồ hôi.

**

Có điều, dù học được bao nhiêu, ba người dưới trướng Pháp Khôi – bao gồm hắn và hai đệ tử trước – vẫn luôn bị đồng môn coi thường.

Không phải vì tu vi yếu, mà vì… sư phụ bọn họ không có tiếng nói.

Trong Huyết Xích Môn, một môn phái tà đạo danh xưng, kẻ mạnh luôn có quyền sinh sát. Trưởng lão Trúc Cơ trung kỳ mới có chút địa vị, hậu kỳ thì là đại nhân vật, còn Trúc Cơ sơ kỳ như Pháp Khôi… chỉ là “kỹ sư” phục vụ hậu cần.

Dù ông ấy là bậc thầy rèn pháp khí, dù toàn môn đều dùng vũ khí từ tay ông, thì trong đại hội tông môn, vẫn không ai mời ông ngồi hàng đầu. Thậm chí, khi phân chia tài nguyên, cũng là người nhận sau cùng.

Ba người họ – gắn danh “đệ tử Pháp Khôi” – cũng bị liên lụy.

Có lần, Vương Hùng nghe một đệ tử nội môn chế nhạo:

– “Chỉ là thợ rèn chứ gì? Một búa đập không đúng thì bị vỡ đan, ngồi đó mà mơ luyện khí sánh cùng thiên tài.”

Vương Hùng không phản ứng, chỉ cười nhạt.

Bởi hắn biết – những kẻ vênh váo ngoài miệng, khi binh khí gãy giữa trận, vẫn phải cầm pháp khí đến gõ cửa lò rèn, cầu xin sư phụ hắn sửa lại.

Bởi vì: thợ rèn không bao giờ được trọng – nhưng không ai dám mất.

**

Có điều, Vương Hùng chưa từng oán thán.

Hắn từng sống lại từ cõi chết, từng mất đi tất cả. Giờ được rèn luyện tâm, rèn luyện đạo giữa lò lửa – cũng là một loại tôi luyện bản thân.

Trong lòng hắn biết – mỗi thanh đao hắn rèn ra, đều là một mảnh nguyện ước đưa hắn về con đường chính đạo.

**

Cuối năm thứ tư.

Pháp Khôi nhìn hắn rèn xong một cặp song đoản đao, mài bén đến mức soi được lông tóc. Ánh lửa phản chiếu trên trán hắn lấp lánh như ngân nguyệt.

Ông chỉ cười:

– “Tốt… ngươi sắp sửa không cần ta nữa rồi.”