Trong gian lò luyện ở phía Đông Huyết Xích Môn, nơi quanh năm khói lửa mù mịt, tiếng kim loại va chạm không lúc nào ngơi, ngoài Vương Hùng và lão luyện sư Pháp Khôi ra, còn có hai đệ tử thân truyền đã theo ông suốt nhiều năm: một tên là Tạ Hạc, tu vi Luyện Khí tầng 6, người chuyên phụ trách khống hỏa, tính khí nóng nảy, hay tự phụ về kỹ năng điều lửa; còn kẻ kia là Lưu Tứ, Luyện Khí tầng 5, chuyên về luyện kim, dáng người nhỏ thó nhưng mồm mép lanh lẹ, lại luôn tỏ vẻ hiểu biết sâu rộng.
Hai người này từ lâu vốn quen được Pháp Khôi ưu ái, việc lớn nhỏ trong lò đều do họ ra mặt. Trong mắt đệ tử tầm thường, bọn họ gần như là “nửa sư phụ”, không ai dám không nể mặt. Ai ngờ một kẻ mới như Vương Hùng – vừa chân ướt chân ráo đặt chân vào Huyết Xích Môn chưa bao lâu – chẳng những được đặc cách đưa vào luyện lô Đông Viện, lại còn được ở hậu viện riêng, được giao phó cả hai trọng trách vốn là sở trường của bọn họ, lại thêm phần đan dược và linh thạch thưởng riêng hằng tháng.
Chuyện này, không nói thì thôi, chứ mỗi lần Pháp Khôi nhắc đến “tiểu tử Vương Hùng” trước mặt hai người, là Tạ Hạc nghiến răng ken két, Lưu Tứ thì trợn mắt như muốn phun khói ra tai, lòng đầy ghen tức không thể giấu được.
Một buổi chiều u ám, khói lò cuộn lên thành từng lớp trong khi khối khoáng Địa Tinh Hỏa đang được nung chảy, Lưu Tứ khom lưng đưa tay quạt nhẹ, rồi len lén thì thầm:
– “Sư huynh, tên nhóc kia mới vào đã được sư phụ cưng chiều thế này. Nếu cứ để vậy, sau này chẳng phải chúng ta phải cúi đầu gọi hắn là sư huynh thật à? Mất mặt chết đi được.”
Tạ Hạc không nói gì ngay, chỉ khẽ cười lạnh, khoé miệng cong lên đầy ẩn ý. Một lát sau, hắn lặng lẽ đáp:
– “Không thể để chuyện đó xảy ra. Hỏa lò là nơi thiên biến vạn hóa, chỉ cần sai một chút là cháy nhà. Ta có cách khiến hắn biết điều hơn chút, mà chẳng cần động tới lưỡi đao lưỡi kiếm. Để xem, hắn ứng biến được mấy phần.”
**
Kế hoạch được vạch ra kín đáo như khói lò lan trong gió. Ngày hôm sau, Vương Hùng được phân công rèn lại mũi khoan Linh Hỏa, một loại pháp khí đặc dụng chuyên dùng để khai thác linh khoáng sâu trong núi Huyết Diễm. Loại mũi khoan này không phải hạng tầm thường — yêu cầu kỹ nghệ cực kỳ chuẩn xác, phải phối hợp thật nhuần nhuyễn giữa luyện kim, gia nhiệt và định hình. Mỗi mẻ sai một nhịp là vỡ vụn cả lô tài liệu quý hiếm.
Trong bóng lò, Tạ Hạc âm thầm điều chỉnh mạch dẫn khí, khiến hỏa lực không ổn định, lúc mạnh lúc yếu, hệt như long hỏa đang giận dữ. Còn Lưu Tứ thì khéo léo trộn vào khoáng kim một ít Thanh Huyết Sa – thứ kim loại có đặc tính rất đặc biệt: chỉ cần sai lệch một nhịp hỏa, nó sẽ co rút, tạo vết rạn và thậm chí làm nổ tung cả khuôn kim.
Vương Hùng không hề hay biết âm mưu, vẫn đều đặn điều khiển khống hỏa như mọi khi. Đến lúc nhiệt độ lên tới điểm hạch kim, đột nhiên lò luyện phát ra tiếng “phụt phụt”, rồi khói xanh bốc lên mù mịt, mùi cay sộc cả vào mũi. Khối kim trong khuôn co rút nhanh bất thường, phát ra tiếng rạn nứt “rắc rắc” như gãy xương khô giữa trời đông.
Vương Hùng nhíu mày. Hắn không hoảng loạn, mà nhanh chóng vận chuyển linh khí, ổn định lại hỏa tuyến bằng pháp ấn tay không, rồi ném ra vài sợi Hỏa Phách Ti để gia tăng cường độ tức thời. Một chuỗi biến hóa nhanh như chớp khiến cả gian lò trở nên yên tĩnh trong chốc lát.
Khi khối kim nguội bớt, hắn rút ra kiểm tra – quả nhiên là Thanh Huyết Sa. Vương Hùng khẽ cau mày. Loại khoáng này vốn cần gia công ở nhiệt độ cao ổn định, lại phải điều hòa từng nhịp dẫn kim bằng tâm pháp đặc biệt. Một sai lệch nhỏ sẽ phá hủy cả chuỗi phản ứng luyện hóa.
Hắn liếc sang phía hai người kia đang giả vờ bận bịu. Không nói gì. Chỉ lặng lẽ gom lại tàn liệu, chọn lựa lại tỉ lệ kim loại, rồi thiết lập lại cấu trúc dẫn nhiệt trong lò. Lần này, hắn thêm một sợi kim tuyến mỏng quanh khối tinh luyện – dùng để ổn định sự cộng hưởng nhiệt, một kỹ thuật không phổ biến trong Huyết Xích Môn.
Một canh giờ sau — mũi khoan Linh Hỏa thành hình. Bề mặt sáng bóng, vân kim mượt mà, không có lấy một vết rạn. Chỉ cần nhìn qua là biết trình độ luyện kim cực kỳ cao tay.
Pháp Khôi từ xa bước vào, ánh mắt sắc bén lướt qua sản phẩm, rồi ánh lên tia hài lòng. Ông gật đầu, vỗ tay một cái:
– “Tốt! Cực kỳ ổn định, còn vững chắc hơn cả lão Lưu từng rèn năm ngoái!”
Tạ Hạc và Lưu Tứ mặt méo xệch, không dám hó hé nửa lời. Nơi ngực áo, mồ hôi đã thấm ướt một mảng lớn.
**
Vương Hùng không nói gì, chỉ lẳng lặng lau tay, xoay người bỏ đi. Nhưng lúc ngang qua hai người kia, hắn dừng chân chốc lát, giọng nói vang lên nhẹ như gió:
– “Lò luyện không phải chỗ bày trò trẻ con. Lần sau... đừng để linh thạch quý phí vì một cơn ghen.”
Hai người đứng chết trân. Không phải vì câu nói quá nặng, mà bởi nó đánh trúng nơi mềm yếu nhất trong lòng.
Một lát sau, Lưu Tứ gãi đầu, cười méo xệch:
– “Tên này… không đơn giản đâu.”
Tạ Hạc thì trầm mặc hồi lâu, ánh mắt phức tạp, rồi chậm rãi thở ra một hơi thật dài:
– “Chúng ta đùa với hỏa… mà gặp phải người từng nắm lôi…”