Chương 98: Đan Hỏa Trùng Sinh – Một Bước Luyện Tầng

Pháp Khôi bước vào xưởng luyện khi trời còn chưa sáng hẳn, trên tay là một túi vải bố cũ kỹ rách nát, bên trong lách cách vài món đồ nhỏ. Ông nhìn thấy Vương Hùng đang lau lại một thanh phi đao đã sửa xong, ánh mắt vừa nghiêm vừa hài lòng.

– “Tiểu tử, tháng này ngươi làm rất tốt.”

Ông ném túi vải xuống bàn, giọng vẫn cộc cằn như thường lệ:

– “Này là tiền lương tháng này – gồm mười sáu viên hạ phẩm linh thạch, một thẻ xuất hành tông môn, và một lọ Thanh Linh Đan – dùng để khai thông kinh mạch, hỗ trợ luyện khí tầng thấp. Có thể tăng tốc độ hấp thu linh khí mà không tổn hư kinh mạch.”

Vương Hùng khom người cảm tạ, tay nâng thẻ ngọc xuất hành khắc hình dao long – một loại giấy thông hành quý giá trong Tà Môn, cho phép đệ tử tự do ra vào mà không cần xin phép nội viện.

– “Ngoài ra...” – Pháp Khôi chỉ tay ra sau xưởng – “...phòng luyện khí phía hậu viện đã bỏ trống lâu ngày. Từ đây về sau ngươi ở tạm đó, tiện cho việc rèn luyện và bế quan.”

Ánh mắt Vương Hùng sáng lên. Hắn không ngờ mình chỉ sau một tháng đã được đối xử như nửa đệ tử thân truyền.

– “Trưởng lão, tại hạ nguyện bế quan vài ngày để ổn định tu vi, nếu không quấy rầy…”

– “Tùy ngươi muốn bế quan thì đóng cửa cho chặt!” – Pháp Khôi phất tay, miệng mắng mà chân đã đi xa.

**

Hậu viện là một gian nhà đơn sơ, tường đá lạnh và lò lửa đã tắt. Nhưng với Vương Hùng, đây là một vùng đất mới – nơi hắn có thể yên tâm mà tu luyện.

Hắn sắp đặt lại trận pháp phong tỏa, bố trí hai lớp trận đơn sơ: một để cảnh giới, một để dưỡng khí.

Ngồi xếp bằng, hắn lấy viên Thanh Linh Đan đặt lên lòng bàn tay trái.

Viên đan màu xanh nhạt, tỏa hương thanh mát như gió đầu xuân. Hắn nuốt xuống một hơi, đan vừa vào cổ họng đã tan như nước, hóa linh khí ấm nóng chảy vào mạch máu.

Linh lực như từng sợi khói nhẹ bay len lỏi trong kinh mạch, xoa dịu những chỗ tắc nghẽn, mở rộng huyệt đạo.

**

Kiếp trước, Vương Hùng từng mất hơn hai năm để từ Luyện Khí tầng một lên tầng hai. Khi ấy, mỗi bước tu hành đều như bò trên băng mỏng – không linh thạch, không đan dược, không ai chỉ dẫn.

Nhưng nay…

Hắn đã đi qua con đường đó một lần.

Linh hồn này từng trải nghiệm khổ luyện, từng phá bình cảnh, từng cắn răng giữa tử vong. Cơ thể tuy mới, nhưng căn cơ đã cải tạo từ huyết lực của Lục Vĩ Yêu Hồ, cộng thêm nửa năm qua được hấp thu linh khí trong quá trình rèn luyện – đã tích tụ đầy đủ chỉ thiếu một cú đẩy cuối cùng.

Giờ đây – thuốc có, linh khí có, ý chí sẵn sàng.

Một luồng sáng lam lóe lên quanh thân hắn. Huyệt Đan Điền co giật một cái, rồi bùng nổ – như một đợt thủy triều tràn qua toàn thân.

“ẦM!”

Một luồng linh lực mạnh mẽ quét ngang tâm mạch.

Vương Hùng mở mắt. Trong mắt là ánh lửa yên lặng – nhưng sâu bên trong là sự trấn định.

– “Đột phá luyện khí tầng hai…”

Hắn nắm tay, cảm nhận dòng linh lực đã có thể vận chuyển thành vòng tròn nội thể. Từ giờ trở đi, mỗi lần thổ nạp đều nhanh gấp đôi người bình thường.

Không chỉ vậy – hắn còn hiểu rõ từng giai đoạn tu luyện, biết cách điều tiết, không để linh khí dư thừa gây hỏng gân mạch và lãng phí tài nguyên như xưa.

– “Một lần đi qua... là một lần khắc cốt ghi tâm.”

Hắn ngẩng đầu nhìn ngọn lửa trên bàn lò, ánh mắt thâm trầm.

– “Chỉ cần bây giờ… ta vững từng bước. Rồi có ngày, ta không còn ở nơi này… không còn là Tà Môn nữa, mà là lò lửa rèn quay về với chính đạo.”