Chương 97: Rèn Dao Dưới Bóng Lửa – Tâm Hỏa Bất Diệt

Lò luyện khí trong Đông viện Huyết Xích Môn vẫn đỏ rực như miệng quái thú, từng làn khói đen đặc cuộn lên như mãng xà trườn ngược lên trời, làm cả khoảng sân nồng mùi than cháy và linh thạch nung.

Vương Hùng lau những giọt mồ hôi còn sót trên trán, cúi đầu đứng trước bàn đá. Đôi mắt hắn vẫn dõi theo thanh trường đao vừa rèn xong, nơi vết nứt từng lan đến tận tâm mạch trận pháp giờ đã khép lại liền lạc như chưa từng có.

Pháp Khôi ngồi phệt sau bàn, bộ áo lửa cháy xém một bên tay áo vẫn còn bốc khói. Tay ông ta gác lên đùi, vuốt chòm râu sậm đã quăn vì nhiệt, ánh mắt khó đoán nhìn chằm chằm thanh đao, rồi lại nhìn hắn.

– “Tiểu tử… ngươi thật không đơn giản.”

Ông chỉ vào thân đao, nơi kim tuyến và hỏa văn đan xen nhau dưới ánh lửa, lấp lánh như vảy rồng.

– “Phần kim hệ linh lực ngươi dẫn vào... là chủ ý từ trước hay linh quang chợt phát?”

Vương Hùng không vội đáp. Một lúc sau mới thản nhiên nói:

– “Là kinh nghiệm... từ một cái chảo sắt.”

– “Hửm?”

– “Năm xưa còn hành tẩu giang hồ, ta từng rèn cho một lão ăn mày cái chảo. Mỗi lần đổ nước vào, mép chảo nứt vì nhiệt phân không đều. Về sau ta trộn thêm ít vụn kim vào thân chảo... dùng ba năm không hỏng.”

Pháp Khôi ngẩn người một thoáng, rồi phá lên cười ha hả, tiếng cười rền vang giữa lò luyện:

– “Ha ha ha! Hảo tiểu tử! Chảo cũng thành đạo! Đúng là có căn khí luyện khí.”

Ông đứng phắt dậy, vung tay áo:

– “Đi theo ta!”

**

Vượt qua ba lần cửa đá, dưới lòng Đông viện là một phòng luyện bí mật, có hai tầng trận pháp khóa kín. Pháp Khôi đặt tay lên linh văn, niệm chú ngữ cổ, từng tia sáng tím lập lòe hiện lên rồi tản ra như sấm ngầm. Cánh cửa đá chậm rãi mở.

Phía trong là một xưởng rèn nhỏ, bày la liệt những bản thiết kế chưa hoàn tất, những phôi pháp khí hỏng và cả những vật phẩm chưa được công bố. Khắp phòng lấp lánh ánh lửa phản chiếu qua tinh thể linh thạch.

– “Từ giờ… ngươi phụ trách nửa xưởng này.”

Vương Hùng thoáng ngỡ ngàng:

– “Trưởng lão... tin ta vậy sao?”

Pháp Khôi liếc hắn, nhếch môi:

– “Ta không tin người. Ta tin mắt ta.”

**

Những ngày tiếp theo, Vương Hùng được phép thử nghiệm tự do. Ban ngày, hắn giúp sửa pháp khí hư hỏng cho đệ tử nội môn; ban đêm, một mình thử nghiệm những hợp kim mới, thỉnh thoảng thất bại, đôi khi thành công.

Có đêm, hắn đứng hàng giờ nhìn ngọn lửa, để mặc hỏa diễm thiêu ánh mắt. Lửa đỏ rồi tím, rồi xanh biếc.

– “Ta từng có ngọn lửa như trời... giờ chỉ còn tàn tro trong gió.”

Nhưng hắn không buồn. Cũng không tiếc. Bởi vì hắn đang đúc lại chính mình.

Mỗi lần búa chạm sắt, mỗi lần lửa tràn ra từ tâm lò... là mỗi lần hắn đi thêm một bước, không phải bằng tu vi, mà bằng đạo tâm.

Hắn không còn là kẻ trúc cơ hậu kỳ năm xưa. Không còn thần thông, không còn ngạo khí.

Chỉ còn đôi bàn tay chai sần, và ngọn tâm hỏa... chưa từng tắt.

**

Đêm nọ, khi hắn vừa hoàn tất một phi đao biến hình – có thể hoán chuyển giữa trạng thái phi hành và ám khí – Pháp Khôi đứng ngoài cửa, không vào, chỉ trầm giọng nói:

– “Một tháng nữa… là kỳ khảo xét tạp dịch.”

– “Nếu ngươi làm tốt, ta sẽ đề danh ngươi thành Trợ Tế – đệ tử ngoại môn chính danh. Từ đó, không ai trong môn dám chạm tới ngươi nữa.”

Vương Hùng không đáp, chỉ gật khẽ, ánh mắt như lắng vào bếp lò rực sáng.

Pháp Khôi quay đi. Trong bóng lửa hắt lên vách, khuôn mặt hắn bỗng nở một nụ cười nhẹ... rất mỏng... nhưng cũng rất thật.

– “Từng bước một... từ phế nhân, ta lại bước vào đạo.”

– “Dù là tà hay chính, nếu tâm chưa đục... thì vẫn còn đường sáng.”

**

Gió đêm thổi qua sân ngoài, lùa vào khe lò, tạo thành tiếng rít như ai than thở.

Mặt trăng mờ ảo soi bóng người thanh niên đang ngồi giữa tàn tro, đôi mắt sáng như sắt nung, phản chiếu ngọn lửa không gì dập tắt nổi.

Tâm hỏa bất diệt, thì người cũng bất diệt.