Lò luyện vang tiếng búa gõ chan chát, âm vang như sấm đập trong lòng đất, từng hồi thúc vào tâm thần người nghe. Lửa trong lò đỏ rực, bốc lên cao như muốn nuốt trọn gió đông lạnh buốt, tạo nên một khung cảnh vừa khắc nghiệt vừa hừng hực sinh khí. Cả luyện khí đường như hóa thành địa ngục của kim hỏa.
Vương Hùng mồ hôi nhễ nhại, cả thân như bị nướng chín trong hơi nóng rực, tay cầm khăn lau trán, vừa định quay về nghỉ thì cổng luyện khí đường bỗng “két” một tiếng, nặng nề mở ra.
Hai tên yêu nhân bước vào, một đầu trâu, một mặt rắn, hình dáng dữ tợn khiến không khí như lạnh đi một thoáng. Cả hai đều mang bộ giáp nhẹ, nhưng trên vai khiêng một thanh trường đao dài tới hai thước. Lưỡi đao đen nhánh, u quang ẩn hiện, rõ ràng là linh binh phẩm cao. Thế nhưng giữa sống lưng đao lại có một vết nứt mảnh như tơ, không hề rõ ràng, nhưng từ đó linh khí đang âm thầm rỉ ra – như máu nhỏ từ vết thương sâu kín.
Tên đầu trâu tiến lên một bước, giọng trầm khàn:
– “Trưởng lão Thiết Thắng ở phân đường Đông Lĩnh nhờ sửa thanh đao này. Phải xong trong hai ngày. Càng sớm càng tốt.”
Pháp Khôi đang ngồi bên lò luyện, cau mày, tay vẫn còn nắm kìm lò. Nghe vậy, ông ta đặt xuống, chậm rãi bước tới, cầm lấy thanh đao, nghiêng đầu soi xét. Mắt già vẫn tinh, ánh nhìn lướt qua vết nứt, dừng lại thật lâu.
– “Tự hắn mà sửa đi.” – Pháp Khôi hừ một tiếng, mặt không đổi sắc – “Vết nứt lan sâu vào kết cấu pháp trận bên trong. Vá lại thì không khó, nhưng muốn giữ pháp vận nguyên vẹn, linh mạch không sai lệch... ít nhất bốn ngày.”
Tên mặt rắn nhíu mày, nhưng giọng vẫn bình hòa:
– “Thiết Thắng trưởng lão nói... nếu hoàn thành sớm, sẽ thưởng gấp đôi linh thạch.”
Ngay khi nghe đến hai chữ “gấp đôi linh thạch”, mắt Pháp Khôi lập tức sáng như đèn thần được lau bụi. Ông ta đổi thái độ trong nháy mắt, quay ngoắt lại, lôi hai đệ tử gần đó cùng Vương Hùng kéo tới trước lò luyện:
– “Không nhiều lời! Khống hỏa cho ta! Nhanh!”
**
Mẻ luyện đầu tiên bắt đầu. Pháp Khôi dùng tay điều chuyển trận pháp, còn hai đệ tử phụ tá khống hỏa. Nhưng ngay khi vừa nung đến tầng thứ ba, lò luyện bỗng chấn động, khí nhiệt rối loạn. Lưỡi đao bị đưa vào rồi lại bị kéo ra, thân đao vẫn chưa khôi phục. Nhiệt không ổn, dung luyện không đều.
Mẻ thứ hai bắt đầu, lần này ổn định hơn, nhưng đến bước cuối, khi linh kim va chạm vào vết nứt, thanh đao vang một tiếng giòn – lại rạn nứt.
Pháp Khôi giận dữ chửi thề, tay áo phất mạnh, văng cả tro bụi ra xung quanh. Trán ông đầy mồ hôi, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi thanh đao – vừa tiếc rẻ, vừa bực tức.
Vương Hùng lúc này vẫn im lặng. Hắn không nhìn người, không nói lời nào, chỉ đứng đó, ánh mắt nhìn chăm chăm vào vết nứt cũ. Bỗng nhiên, một tia linh quang lóe lên trong tâm trí hắn.
Hắn nhớ lại thời điểm chiến đấu với Thủy Tinh ở Bích Thủy Cốc – khi ấy, hắn buộc phải dùng linh lực thổ hệ để đối kháng thủy, vì hỏa đã hoàn toàn bị khắc chế. Nhưng trong một lần thất thủ, hắn đã vô tình chuyển một tia kim lực vào giữa hỏa khí, và chính lúc đó, linh hỏa không còn bị dập tắt – mà lại sắc bén hơn, tập trung hơn, như thép nung đỏ vừa tôi qua nước lạnh.
“Hỏa bị thủy khắc, nhưng kim sinh thủy. Nếu kim và hỏa đồng tồn... sẽ tạo ra trạng thái cân bằng sao?”
Ý niệm ấy càng lúc càng rõ, Vương Hùng liền âm thầm vận chuyển một tia linh lực kim hệ hòa vào trong dòng hỏa lực. Lò luyện vốn đang đỏ rực bỗng ánh lên những tia sáng kim quang li ti – không chói, nhưng lạnh lùng, giống như từng sợi hàn kim đang hòa tan vào lửa.
**
Pháp Khôi nhíu mày, ban đầu định mắng, nhưng rồi ông sững người, đôi mắt già nheo lại, chăm chú nhìn vào lò luyện. Ông thốt lên:
– “Ngươi... linh căn hỏa – kim song hệ?”
Trong lò luyện, lưỡi đao nứt vỡ bắt đầu liền lại từng chút một, vết rạn ban đầu dần mờ đi. Không chỉ linh khí không còn rỉ ra, mà độ dao động quanh thân đao còn mạnh hơn trước, trầm ổn và mạnh mẽ – như con thú bị thương đã được chữa lành và gầm vang trở lại.
Pháp Khôi nhìn chằm chằm vào Vương Hùng. Một lúc sau, ông phá lên cười lớn, tiếng cười trầm dày nhưng đầy phấn khích:
– “Tốt! Rất tốt! Ngươi không chỉ có thiên phú song linh căn, mà còn có đầu óc, biết biến đổi, biết áp dụng. Những kẻ chỉ biết dùng hỏa mà không biết ứng biến... đều là củi mục!”
Ông bước tới, tay vỗ mạnh lên vai Vương Hùng, mắt sáng long lanh – thứ ánh sáng của người luyện khí nhìn thấy mầm ngọc quý:
– “Tiểu tử, nếu ngươi đồng ý… ta nhận ngươi làm đệ tử chân truyền!”
– “Từ hôm nay, ai dám động đến ngươi trong Huyết Xích Môn – kẻ đó phải hỏi qua Pháp Khôi ta trước!”
**
Vương Hùng không lập tức trả lời. Hắn cúi đầu thật nhẹ, giữ lễ. Nhưng trong lòng, một dòng khí nóng cuộn trào không thể ngăn.
Mấy tháng trước, hắn chỉ là một tiểu tử chạy việc. Nhưng lúc này đây, trong cái lò rèn rực cháy, hắn không còn là kẻ cũ nữa.
Không phải là Trúc Cơ Vương Hùn. Mà là một kẻ khởi đầu lại từ tro bụi.
Và lần này… mỗi bước đi, đều vững như sắt rèn.