Tiếng gió rít qua khe đá lạnh như tiếng thét oan hồn. Cổng Huyết Xích Môn khép lại sau lưng, Vương Hùng theo bước Pháp Khôi trưởng lão vào sâu bên trong sơn môn.
Con đường lát đá gồ ghề, hai bên toàn lò rèn, lửa cháy đỏ trời. Khói đen quyện lấy mái vòm đá, ánh lửa phản chiếu bóng người như quỷ ảnh. Mùi máu, mùi sắt cháy, mùi thịt nướng không rõ là thú hay người… trộn lẫn với nhau thành một loại uế khí khiến tu sĩ có tâm dễ mà tẩu hỏa nhập ma.
Có tiếng kêu đau đớn vọng từ xa – một gã tạp dịch mới vào, bị sai điều hỏa quá sức, ngọn lửa bùng lên nuốt cả tay trái. Không ai nhìn, không ai giúp. Kẻ yếu… đáng chết.
Pháp Khôi dẫn hắn tới một lò luyện kim đang cháy rực. Lão đứng trước lò, chỉ vào luồng hỏa diễm trong đó:
– “Ngươi có thể khống hỏa không? Nếu không làm được, ta cho ngươi một phù truyền tống, rời khỏi đây càng sớm càng tốt, tránh bị yêu nhân ăn sống.”
Giọng lão khàn đặc, đầy khinh bạc, nhưng trong lời lại lộ ra một tia… bảo hộ.
Vương Hùng ngẩn ra. Trước mắt hắn là một lão già tóc rối, áo bẩn, thân hình gầy gò như khúc gỗ mục. Vẻ ngoài xấu xí thô ráp, thế nhưng… từ đáy mắt lão, hắn lại thấy một tia ấm sáng.
Không phải loại sáng chói lòa, mà là thứ ánh sáng âm ỉ, như than hồng trong đêm lạnh – khó thấy, nhưng thật.
Vương Hùng cúi đầu, không đáp. Chỉ giơ tay lên.
Trong lòng bàn tay, một luồng linh hỏa ngưng tụ, đỏ thẫm như than ủ lâu năm, nhưng cháy cực ổn định, không nhảy loạn như hỏa linh sơ học. Ngọn lửa ấy không lớn, nhưng ổn định, sâu sắc – giống như đã luyện cả đời.
Pháp Khôi ngẩn người, ánh mắt thoáng qua một tia nghi hoặc.
– “Ngươi chỉ là Luyện Khí tầng một… sao có thể điều hòa linh hỏa tới trình độ này?”
Lão lại ra hiệu:
– “Ngưng lại, ta xem ngươi có thể đốt chuẩn nhiệt độ để nung kim huyền sa này không.”
Một khối kim loại đen được đặt lên bệ. Kim huyền sa – loại tài liệu hiếm, chỉ nóng đến đúng 1.320 độ thì mới mềm mà không hư cấu trúc. Nóng quá thì nứt, lạnh quá thì rạn.
Vương Hùng không nói, chỉ chuyển linh hỏa – chỉnh nhiệt, điều khí, từ đỏ thẫm chuyển sang xanh lam mảnh, chính xác gần đến Lư Hỏa Thuần Thanh.
Pháp Khôi rùng mình.
Ngọn lửa ấy – không chỉ là kỹ thuật. Đó là đạo tâm vững chắc, tinh thần ổn định, và… từng trải.
– “Đủ rồi.”
Một lúc lâu sau, lão cười, nụ cười có phần… nhẹ nhõm:
– “Không tệ. Ngươi giấu tu vi, hay… từng là luyện khí sư trước khi phế căn?”
Vương Hùng cúi đầu:
– “Tại hạ từng học sơ qua.”
Không cần nói nhiều. Chỉ một câu là đủ.
Pháp Khôi không hỏi thêm. Lão từng gặp kẻ lưu lạc, từng thấy thiên tài sa sút, cũng từng thu nhận một người suýt chết vì luyện hỏa trong tà phái. Lão hiểu – có thứ đau đớn không cần phải kể.
Chỉ gật đầu, xoay người, vỗ lên vai Vương Hùng:
– “Tốt. Đi theo ta, sẽ không thiệt. Làm tốt… ta thu ngươi làm môn hạ. Ở Huyết Xích Môn, là môn hạ của ta, không ai dám động tới.”
Phía xa, tên thỏ yêu và dê yêu vẫn còn dòm ngó, nhưng khi nghe câu đó thì vội cúi đầu giả mù, giả điếc.
Có lẽ từ đây, kẻ từng bị gọi là “Luyện Khí tầng một không biết lượng sức” sẽ có chỗ đứng trong nơi địa ngục đỏ lửa này.
Trên đường đi, Pháp Khôi hỏi:
– “Ngươi biết rèn pháp khí chưa?”
– “Biết sơ về nguyên lý. Nhưng chưa có cơ hội luyện thành.”
– “Tốt. Từ hôm nay, học từ đầu. Nhưng nếu ngươi chỉ đến đây để cầu sống… thì sẽ không học được gì đâu. Pháp khí – là lửa, là đạo, là máu người đúc nên.”
Vương Hùng đáp:
– “Ta không cần sống dai. Ta cần sống… có đạo.”
Pháp Khôi dừng chân, quay đầu lại nhìn kỹ hắn. Một lúc lâu sau, lão chỉ “hừ” một tiếng.
– “Nói thì dễ. Để xem ngươi chịu được bao lâu.”
Hai người tiếp tục đi sâu hơn nữa, qua một dãy cầu sắt, vào tới nội viện luyện khí – nơi không ai ngoài môn đồ Pháp Khôi từng được bước vào. Trên vách là hàng trăm pháp khí bị gãy, vỡ, nứt – như bia mộ. Dưới chân là tro bụi luyện giả đã chết khi thử sức với hỏa lò.
Vương Hùng mím môi, mắt ánh sáng.
Giữa tà môn máu lạnh, hắn… gặp được một ngọn lửa đầu tiên.