Chương 94: Cổng Quỷ Tà Môn – Dưới Móng Vuốt Dê Thỏ Ăn Thịt

Gió thổi khô hanh, cát đá bay cuộn.

Ba ngày ba đêm, gối đầu trên rễ cây, uống nước mưa trong vách đá, Vương Hùng một thân lam y bụi bặm, cuối cùng cũng đặt chân đến nơi mà bản đồ ghi chú bằng mực máu: Vạn Sát Nhai.

Đứng trước thung lũng bị bao phủ bởi tầng tầng sương đen, hắn lặng người trong giây lát. Cảm giác như một cánh tay âm hàn vô hình đang từ từ trườn quanh cổ, bóp nhẹ một cái, rồi nới ra – nhắc nhở hắn rằng từ đây trở đi, không còn đường lui.

Trước mặt là một ngọn núi cao sừng sững, hình thù chẳng khác nào đầu lâu quỷ thú bị nguyền rủa. Từng vách đá rạn nứt như bị đánh bom pháp trận. Khí đen mờ mịt cuộn quanh chân núi, thoảng thoảng mùi máu tanh, thỉnh thoảng vọng lại tiếng hú, tiếng cười man dại từ sâu trong địa tầng.

Không một bóng cây.

Không một ngọn cỏ.

Trên mặt đất rải rác xác khô của dã thú – và cả… người. Có kẻ bị xé xác, có người bị rút cạn máu, thân thể quắt queo như da trâu phơi khô. Gió thổi qua khe xương, phát ra những âm thanh rên rỉ như tiếng gọi hồn.

Dù từng trải qua vô số trận sinh tử, thân lăn trong chiến hỏa Yêu Thành, từng đạp lên đầu lâu mà đi, Vương Hùng vẫn cảm thấy gai lạnh dọc sống lưng. Không phải vì sợ chết, mà vì nơi đây – hoàn toàn không có chỗ cho “người sống”.

Hắn cúi đầu bước qua xác khô, thần niệm quét nhanh ba vòng, tay nắm sẵn thanh đoản kiếm bọc vải trong tay áo. Dưới chân, một khúc xương vụn vỡ nát. Vương Hùng dừng lại, lặng lẽ nhặt nó lên – nhìn kỹ, đó là xương tay người, từng đốt nhỏ vẫn còn bám chút vết phù văn đã mờ.

Hắn khẽ thở ra, rồi tiếp tục đi.

Trước mặt, một cổng đá đen hiện ra giữa màn khí đen: cao hơn hai trượng, hai bên dựng cột trụ khắc hình yêu quái ăn thịt người, mặt méo mó như đang cười. Bên trên cổng treo bảng bạc đen, khắc ba chữ máu đỏ đã khô:

“Huyết Xích Môn.”

Huyết vũ – máu mưa.

Lạnh đến tận xương.

Hắn vừa bước đến, lập tức “lạch cạch” – hai tiếng móng vuốt gõ lên đá. Từ sau cổng, hai bóng đen lao ra như sấm giật.

Bên trái: thỏ yêu mặc giáp đen, tai dài, mắt đỏ, miệng không răng cửa mà toàn nanh nhọn hoắt như cưa sắt. Nó vừa đi vừa liếm môi, nước dãi chảy xuống áo như dầu sôi.

Bên phải: dê yêu hai chân người, đầu lông lá, mắt đỏ rực như than lửa, tay cầm thương móc sét rỉ, mũi thương có móc câu và gai ngược như chuyên dùng để moi tim gan.

Thỏ yêu nhe răng:

– “Kẻ nào đến? Nói không nhanh, bọn ta sẽ ăn thịt.”

Dê yêu khàn giọng tiếp lời:

– “Phàm nhân hay tán tu, chỉ cần chưa nhập môn… đều là thịt tươi.”

Vương Hùng chưa kịp phản ứng, thì mũi thương của thỏ yêu đã chĩa sát yết hầu. Lạnh buốt như băng.

Hắn khẽ nghĩ: “Dê với thỏ chẳng phải ăn cỏ sao?”

Lập tức, ánh mắt thỏ yêu lóe sáng, cười gằn:

– “Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Trong ba nhịp thở không trả lời, ta sẽ róc thịt ngươi làm bánh bao.”

Dê yêu cười khục:

– “Ăn thịt hắn sống luôn càng tốt. Tươi.”

Mồ hôi sau gáy Vương Hùng rịn ra, nhưng hắn giữ vững bình thản, chắp tay cúi người:

– “Tại hạ Vương Hùng, tán tu, đến ứng tuyển tạp dịch Khí Tàng Phòng của trưởng lão Pháp Khôi.”

Thỏ yêu rít lên:

– “Tên phế vật Luyện Khí tầng một… mà cũng dám gọi bọn ta là ‘đạo huynh’? Mắt ngươi mù rồi hả?”

Dê yêu nghiến răng:

– “Chặt đầu hắn, ăn phần dưới trước!”

Mũi thương giật về sau, lấy đà chuẩn bị đâm – thì…

ẦM!

Một luồng khí xám bùng nổ như gió lạnh giữa trời đông, từ trong cổng vang ra tiếng quát:

– “Ta đã ra lệnh: bất kỳ ai đến ứng tuyển đều là khách! Các ngươi dám làm càn, lần sau khỏi hòng sửa pháp khí của các ngươi nữa!”

Cánh cổng đá rít mở.

Một đạo nhân gầy gò, mặc áo bào xanh xám, râu tóc bạc rối như tổ quạ, tay xách một cây búa rèn to bằng thân người. Mắt ông sáng như sao, thần sắc âm trầm, từng bước đi tới mang theo uy áp vô hình.

Pháp Khôi trưởng lão.

Ông liếc Vương Hùng một cái:

– “Ngươi là Vương Hùng?”

– “Vâng.”

– “Đi theo ta. Đừng để bị ăn mất.”

Hai yêu thú lập tức thu thương, cúi gập người:

– “Trưởng lão anh minh! Chúng tiểu nhân lỡ tay, lỡ tay thôi ạ…”

Pháp Khôi chẳng thèm liếc lại, hừ một tiếng, xoay người bước vào bóng tối.

Vương Hùng hít sâu một hơi.

Hắn đã bước vào cánh cửa không lối quay đầu. Huyết Xích Môn – nơi tà pháp thịnh hành, nơi con người phải gạt bỏ cả lương tâm để tồn tại.

Nhưng nếu chính đạo không dung, thì tà đạo này… hắn sẽ bước, mà vẫn giữ được đạo tâm.

Dù xung quanh chỉ toàn yêu ma quỷ quái, thì hắn – vẫn là Vương Hùng.

Một thân một kiếm, bước vào nơi quỷ môn, để đi tới ánh sáng của chính mình.