Chương 93: Tạp Dịch Tà Môn – Một Lần Nữa Lên Đường

Trời chiều xám đục, gió đông hắt nhẹ lên mái ngói rêu phong của một quán trà ven đường. Trong góc tối phía tây, một thanh niên áo lam, mắt sáng nhưng đượm vẻ tang thương, ngồi lặng lẽ nâng chén trà đã nguội.

Hắn là Vương Hùng.

Sau cái chết như tro tàn, sau một đời khép lại giữa sấm sét, hắn tái sinh trong thân xác Thạch Sanh. Nay đã thoát khỏi màn huyễn mộng cổ tích, trở về với chính mình – nhưng cũng là chính mình trong kiếp khác: tu vi mới đạt Luyện Khí tầng một, túi trữ vật trống rỗng, thân mang hình người, tâm vẫn giữ đạo.

Hắn từng nghĩ sẽ quay lại chính đạo, tìm một môn phái công chính để bắt đầu lại từ đầu. Nhưng rất nhanh, thực tế lạnh lùng đã chặn đường hắn. Các môn phái danh chính ngôn thuận – từ Ngọc Hành Tông đến Trường Lưu Phái – đều có quy củ nghiêm ngặt: chỉ thu đệ tử dưới mười lăm tuổi. Với thân phận hiện tại đã bước sang tuổi hai mươi, dù có tư chất tốt mấy, hắn cũng chỉ là “người trưởng thành ngoại môn” – bị từ chối thẳng thừng. Không ai chấp nhận một tán tu tuổi đã cao, căn cơ lại thấp, bước chân vào cửa chính đạo.

Chính đạo đã khép lại cánh cửa.

Chỉ còn tà đạo mở lối cho kẻ như hắn.

Trên bàn bên kia, mấy tên tán tu đang xì xào bàn tán:

– "Nghe gì chưa? Huyết Xích Môn – tông môn tà phái bên Hàn Thạch Lâm – mới ra thông báo nhận tạp dịch cho Khí Tàng Phòng kìa."

– "Khí Tàng Phòng? Là chỗ của Pháp Khôi trưởng lão đấy à? Nghe nói lão ấy chuyên luyện pháp bảo theo kiểu cổ dị, mấy món ra lò không ít lần nổ tung lò luyện!"

– "Thì đúng vậy. Nhưng lão lại rất hào sảng, người nào làm tốt được thưởng thêm linh thạch. Tu sĩ dưới Luyện Khí tầng mười, tuổi tác không giới hạn, chỉ cần khỏe, chịu đựng được khói luyện kim."

Một tên khác chen vào:

– "Nhưng… Huyết Xích Môn là tà phái đấy. Dính vào, không rửa được dấu ấn tà khí, chính đạo nào cũng sẽ nghi kỵ. Có vào… chưa chắc ra được."

Vương Hùng đặt chén trà xuống. Ánh mắt lóe lên một tia kiên định.

Hắn đứng dậy, đi tới bàn bên, chắp tay cúi nhẹ:

– "Chư vị đạo huynh, thứ cho tại hạ đường đột. Xin hỏi Huyết Xích Môn… tọa lạc nơi nào?"

Ba người tán tu liếc nhìn hắn, hơi sững lại:

– "Tiểu huynh đệ, thật khuyên ngươi đừng đi. Người từng bước vào đó, ít ai giữ được tâm ban đầu."

Vương Hùng không đáp, chỉ móc ra ba viên hạ phẩm linh thạch từ túi trữ vật – số còn lại mà Thanh Nguyệt Tán Nhân đã lẳng lặng để lại trước lúc chia tay.

– "Chỉ xin một tấm địa đồ, và một lời chỉ dẫn rõ ràng."

Ánh sáng lấp lánh từ linh thạch khiến một tên động tâm, cắn răng lấy trong túi ra một tấm lụa màu đen, vẽ sơ lược ranh giới mười ba quận trong dãy Hàn Thạch Lâm, rồi gõ tay lên một điểm mờ nhạt giữa núi non:

– "Tới đây, ngươi sẽ thấy một cánh cổng đá khắc ba chữ máu khô: Huyết Xích Môn."

Vương Hùng gật đầu, thu địa đồ vào người, không nói thêm lời nào.

Trên tay chỉ còn vỏn vẹn vài viên linh thạch. Không túi trữ vật, không môn phái hậu thuẫn, không pháp bảo hỗ trợ.

Nhưng đôi mắt Vương Hùng vẫn sáng như lửa.

Hắn siết chặt tấm địa đồ, hít sâu một hơi gió cuối thu.

Từ đây đến Huyết Xích Môn – bảy dãy núi, chín vùng rừng độc, ba đoạn đường đá ngầm. Một thân một kiếm, cũng phải tới cho bằng được.

Không còn ai đứng sau.

Cũng không còn đường lui.

Vương Hùng xoay người, từng bước đi về phía tây nam. Trên vai là mảnh trời xám lạnh, trước mặt là rừng núi hun hút mịt mờ. Nhưng trong lòng…

Một ngọn lửa nhỏ vẫn cháy âm ỉ: khôi phục sư môn, tu lại đạo tâm, bước vào Kim Đan bằng chính đôi chân mình.

Và nếu cần – bằng cả máu của mình.